U Linh Giới

Chương 13 : Hội nghị (hạ)

Ngày đăng: 04:47 19/04/20


Bên kia lại trầm mặc.



“Sữa tắm đâu?” Mammon hỏi.



“Ta không biết.”



Mammon mở mắt.



“Trong phòng ta không có.”



Mammon nói: “Không có bồn tắm?”



“Ân.”



“Có giường không?” Mammon nửa trêu tức nửa đùa cợt nói.



“Không có.”



Mammon mí mắt khép hờ: “Vậy có gì?”



“Giá chữ thập.”



......



Loạt xoạt.



Mammon từ trong bồn nước ngồi dậy, vươn tay ấn vào cái vòi bên cạnh bồn, sữa tắm chảy ra......



Tắm rửa xong rời buồng tắm, Mammon khoác áo choàng ngồi lên giường.



Rèm cửa an phận canh giữ hai bên cửa sổ, bức màn màu đen to như vậy bị cột cố định vào khung cửa sổ kiểu Pháp, đen đến tĩnh lặng.



Giọng nói êm ái mờ ảo kia một lần nữa vang lên: “Ngủ ngon.”



Mammon xoay người nằm nghiêng, mái tóc đen nhánh không còn bị bó buộc, tản mác vương trên gương mặt tuấn mỹ trắng nõn.



“Ngủ ngon.”



Bốn vị đại biểu thức quá khuya, dậy quá sớm, ăn quá ít, nhưng thái độ tốt vô cùng.



Nếu không phải Con thuyền Noah không thiếu đại biểu, Thạch Phi Hiệp gần như muốn xin lão đại của các giới điều bọn họ đến đây —— tại sao quản lý ở các bộ phận của Con thuyền Noah đều nhất định không được có trợ lý?



Bất quá bốn đại biểu tuy là nhân viên hiếm có, nhưng tuyệt đối không phải là khách hàng hiếm có.



Cho dù Thạch Phi Hiệp đã chu đáo tận tâm, nhiệt tình giữ lại, còn ba lần bốn lượt nói đã có thiên đường bao trọn gói, hoàn toàn không cần tiết kiệm chi phí ở trọ vân vân, nhưng bốn đại biểu vẫn như cũ kiên trì đòi lập tức về nhà, tuy luôn miệng khen ngợi phương diện phục vụ của Con thuyền Noah, nhưng thái độ là quyết không lưu luyến.



Thạch Phi Hiệp bất đắc dĩ, đành phải tiễn bọn họ ra tiền sảnh.




“Không phải, ngươi ngẩng đầu ngắm trăng thử xem!” Giọng Thạch Phi Hiệp kích động đến phát run, ngón tay liều mạng chỉ lên trên.



Thật ra không cần hắn chỉ, Mammon cũng…



Cảm nhận được.



Thuần khiết, không mang theo một tia tà niệm, khí của thiên sứ!



Hắn đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp một luồng ánh sáng trắng nhu hòa từ trên không dần dần, dần dần giáng xuống, đoạn dừng trước mặt bọn họ.



Thạch Phi Hiệp không nhìn rõ được mặt mũi người nọ, bởi vì hắn đã hoàn toàn đắm chìm trong luồng sáng êm dịu kia, nhưng bóng dáng cùng cảm giác ôn nhu quen thuộc này, đều trực chỉ một đáp án ——



Metatron!



“Sao ngươi lại xuống đây?” Đại khái là do đứng quá gần, Thạch Phi Hiệp nhịn không được vươn tay định đặt lên vai người nọ.



Nhưng tay hắn còn chưa chạm đến luồng sáng kia, thân thể liền bị ôm vào trong ngực ai đó, lui về sau mấy mét.



“Isfel?” Thạch Phi Hiệp kinh ngạc ngẩng đầu.



Isfel không nói gì, chỉ bất mãn trừng mắt nhìn Mammon, giương rộng đôi cánh đen hoàn toàn vào trạng thái chiến đấu.



Nhưng Mammon không hề để ý. Ánh mắt hắn cứ dán chặt vào luồng sáng trước mặt.



Thạch Phi Hiệp không nhìn rõ được dung nhan trong quầng sáng là bởi vì hắn là con người, còn Mammon lại có thể thấy rõ mồn một —— gương mặt này từng khiến hắn vô số lần theo bản năng tìm kiếm trong ký ức, trong đám người, thậm chí là trong tranh vẽ.



“Đã lâu không gặp.” Metatron khẽ cong khóe miệng, dung mạo tuyệt mỹ khiến nụ cười của hắn càng thêm rực rỡ chói mắt, khó lòng nhìn thẳng vào.



Mammon trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Ta đã nghĩ ngươi ghét xuống đây.”



“Này là cách duy nhất để ta gặp ngươi.”



Mammon ngẩn ra: “Là ý gì?” Chẳng lẽ bổn tôn hắn không thể rời đi?



Metatron không đáp, mà hỏi: “Địa ngục có thể phái một vị Ma vương liên thủ với một đại biểu của thiên đường đến giới thứ mười một chuyến không?”



Mammon nhướn mày: “Đại biểu của thiên đường?”



Metatron nói: “Rafael.”



“Ta phản đối.” Mammon không chút nghĩ ngợi đáp trả.



Sắc mặt Metatron không đổi, vẫn ôn hòa nói: “Hy vọng có thể có được câu trả lời chính thức của Ma vương điện hạ Lucifer.”



“Ta lấy thân phận một trong bảy đại ma vương dưới địa ngục”, Mammon nhìn hắn, phun từng chữ một, “Phản, đối.”