U Linh Giới

Chương 133 : Khách đến (hạ)

Ngày đăng: 04:47 19/04/20


Ở địa ngục, tiểu ma vương Poggi là một phiền phức lớn. Mà Abaddon cư nhiên giao cục nợ này cho Rafael giáo dục, có thể thấy năng lực xử lý phiền phức của Rafael đã đạt đến trình độ nào. Cho nên muốn tìm được hắn, tuyệt đối không thể dùng thủ đoạn thông thường.



Abaddon đứng trên mái nhà của trung tâm giải trí cao nhất Chủ thành quan sát tòa thành đang chìm trong bóng tối dày đặc, đề nghị: “Ngươi cảm thấy dùng sách lược hỏa thiêu liệu có quá hao phí nguồn lực?”



Mammon điềm nhiên đáp: “Nếu đốt xong ngươi có thể mau chóng phục hồi Chủ thành lại như cũ, ta sẽ nói không.”



Abaddon nghẹn họng, quay sang chụp đầu Poggi, “Ngươi có cách gì hay không?”



Poggi ôm đầu trừng hắn, “Người ta làm cha ông cũng làm cha, sao ông lại làm vụng về như vậy?! Thứ chuyện vặt này cũng phải hỏi ta?”



Abaddon nhướn mày, “Địa ngục ngoài ta ra, còn có ma vương nào xúi quẩy như vậy, có một đứa con quậy phá như ngươi?”



Poggi đắc ý nói: “Biết mình may mắn thế nào là tốt rồi.”



“......” Abaddon dứt khoát quay sang hỏi Mammon, “Vậy ngươi nói đi?”



Mammon trầm ngâm: “Thành trống… không biết có dễ tìm hơn không?”



Abaddon rất nhanh lĩnh ngộ ý tứ của hắn: “Ý ngươi là, sáng sớm mai phái tất cả thiên sứ đi hết.”



Mammon cong khóe môi, tự tiếu phi tiếu nói: “Không phải tất cả, Metatron nhất định phải ở lại.”



Abaddon hừ lạnh: “Câu này một chút cũng không buồn cười.”



Mammon khoan thai nói: “Ta chỉ vì cẩn thận.” Hắn giơ ngón tay, một đóa hồng đỏ thắm xuất hiện nơi kẽ tay.



Abaddon trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: “Ngươi có từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc?”



“Bình thường những chuyện ngươi nghĩ tới ta cũng đã nghĩ tới, những chuyện ngươi không nghĩ tới ta cũng đã nghĩ qua, hơn nữa còn nghĩ không chỉ một lần.”



Abaddon: “......”



Mammon nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát từ cánh hoa, nụ cười xa xăm mơ hồ, “Đáp án ngươi đã biết.”



Abaddon thở dài: “Gia hỏa các ngươi.”



Máy thông tấn trong túi Mammon khẽ run lên. Hắn nhíu mày, “Các ngươi dẫn đám thiên sứ đó ra ngoài trước đi.”



Abaddon kêu lên: “Nửa đêm?”



Mammon nói: “Lần này là thiên sứ toàn thành, số lượng khổng lồ. Nhớ đưa đi xa một chút.” Hắn nói xong, bay thẳng hướng văn phòng tạm thời.



Poggi nhìn Abaddon đang ảo não, ngửa đầu nói: “Ông có cảm thấy mình rất giống người hầu của hắn không?”



Abaddon nắm tay rắc rắc vang lên.




Hai phiến cánh của Poggi dùng sức mà vỗ, cặp mắt sáng rực, “Có thể sao?”



Mammon nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt của hắn, cuối cùng đè nén cơn tức tối trong lòng, thản nhiên nói: “Đổi thành kim tệ thì được.”



Abaddon ngẩng đầu nhìn trời, “Trời còn chưa sáng, ngươi đến sớm thế làm gì?”



“Ta chỉ là nghĩ ra một cách tốt hơn để dụ Rafael ra.” Mammon nói.



Abaddon hai mắt sáng lên, “Cách gì?”



“Asmondeus đã đến giới thứ mười.”



Abaddon hai mắt lấp lánh, “Hắn đang ở đâu?”



Poggi cũng tỏ vẻ vui mừng, “Có hắn ở đây, ta không cần phải làm khổ sai nữa!”



Mammon chậm rãi nói: “Mất tích rồi.”



Nụ cười của Abaddon và Poggi lập tức đông đá tại chỗ.



Mammon nói: “Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Rafael, để hắn cùng đi tìm người.”



Abaddon sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, cả người như chìm trong một ngọn lửa vô hình, mái tóc đỏ phồng lên, ánh lửa trong mắt càng bùng cháy mãnh liệt, “Là ai làm?”



Poggi âm thầm trốn sau lưng Mammon.



Mammon khẽ nhíu mày, trước khi Abaddon bất chợt bạo phát, hạ kết giới bao phủ mình cùng Poggi.



Ầm!



Abaddon đột nhiên vung nắm đấm giữa không trung!



Một loạt phòng ốc theo hướng nắm đấm của hắn rền vang rồi sụp đổ.



“Là, ai, làm?”



Khuôn mặt hắn thần kỳ bình tĩnh, khí tức thô bạo trên người toàn bộ truyền khắp Chủ thành, ngay cả đám mây đen phiêu đãng trong không trung kia cũng không được yên mà chuyển động.



Mammon bình tĩnh nhìn đọa thiên sứ đã hoàn toàn hóa thân thành ma vương trước mắt.



Bởi vì tác phong đĩnh đạc thường ngày của Abaddon, rất nhiều người đều xem nhẹ tội danh đọa lạc của hắn ——



Bạo nộ