U Linh Giới

Chương 23 : Xuất phát (hạ)

Ngày đăng: 04:47 19/04/20


Ngày mai rất nhanh biến thành hôm nay.



Đám người Thạch Phi Hiệp tinh thần phấn chấn xếp thành đội ngũ cung tiễn Mammon và Metatron rời khách sạn.



Phương tiện di chuyển vẫn như cũ là cỗ xe ngựa xé gió kia.



Thạch Phi Hiệp ngưỡng mộ nhìn “cục” kim cương trên nóc xe, thật lâu vẫn không dời mắt.



Mammon cười nói: “Ta quay về địa ngục sẽ bắt tay vào xử lý thỏa đáng chuyện nới lỏng thủ tục xin visa du lịch đến Con thuyền Noah ở địa ngục.”



Hai mắt Thạch Phi Hiệp sáng lên: “Ngươi có muốn để lại di ngôn hoặc di thư gì đó không?” Nghe nói du hành đến giới thứ mười nguy cơ rất cao a.



“Di ngôn? Di thư?” Nụ cười của Mammon lộ ra một tia nguy hiểm.



“Ta là nghĩ cho ngươi thôi.” Giọng Thạch Phi Hiệp đột nhiên trầm thấp, nghiêm mặt nói: “Ngươi cùng Metatron hơn phân nửa là vui chơi quên hết đất trời, quên ăn quên ngủ, rủi như bầu không khí đang tình nồng ý đượm lại còn phải lo lắng về chuyện này thì không khỏi quá mất hứng. Nếu để lại di ngôn di thư, là có thể không phải bồn chồn nhớ nhà, từ nay về sau chân trời góc biển, tay trong tay, một đi không trở lại. Không còn gánh nặng hay vướng bận trăm bề.”



“Thân là ma vương, ta cảm thấy mối băn khoăn của ngươi quá dư thừa.”



Thạch Phi Hiệp lui một bước: “Vậy ngươi có suy nghĩ chuyện quyên góp không?”



“Có. Ngày nào ta cũng khiến người người phải nỗ lực quyên tiền cho ta.”



“Hay là làm quảng cáo? Ta có thể treo ảnh ngươi ngay trước cửa Con thuyền Noah, để tất cả khách hàng có thể chiêm ngưỡng dung nhan của ngươi.”



“Liên hệ với di ngôn di thư ban nãy ngươi nói, rất giống ta sẽ gặp xui xẻo a.”



Địa ngục cũng có cách nói xui xẻo này sao? Có thứ gì xui xẻo hơn xuống địa ngục chứ? Thạch Phi Hiệp oán thầm trong bụng xong, tiếp tục cười làm lành: “...... Vậy, còn đầu tư thì sao? Con thuyền Noah một tay che trời lũng đoạn tài nguyên.”



“Người khác ta còn có thể suy nghĩ lại.” Mammon nói: “Đáng tiếc Con thuyền Noah có ngươi và Isfel, độ rủi ro quá cao.”



Thạch Phi Hiệp nói: “Thân là con người yếu đuối mong manh, cần phải nhẹ nhàng bồng lên bế xuống, ta cảm thấy mối băn khoăn của ngươi cũng rất dư thừa.”



Mammon mỉm cười, theo sau Metatron lên xe.



Chờ cửa xe đóng lại, Thạch Phi Hiệp mới ai oán thở than: “Rõ ràng mở nhiều hộp đêm như thế, còn cố tình làm tên quỷ keo kiệt.”



Xe ngựa đang vọt về phía trước, đột nhiên dừng lại như vấp phải lực cản nào đó.



Thạch Phi Hiệp không hề phát giác, tiếp tục thở dài: “Bất quá có thể mỗi ngày xem ca múa, ngắm mỹ nữ, lại có vô số tài sản tiêu xài, cuộc sống ở địa ngục thật sự rất hạnh phúc a.”



Hắn liếc tà Gin.



Gin chớp chớp mắt nhìn xe ngựa.
Metatron dường như không hề phát giác khoảng cách ái muội này giữa hai người, đầu vẫn xoay về phía bức tường lửa, “Được.” Hắn nâng tay, một vòng sáng trong suốt từ trong lòng bàn tay tản ra, lượn quanh xe ngựa, như một lớp màng trong suốt.



Mammon búng tay.



Liệt mã đồng loạt hí lên, như tên bắn vọt vào tường lửa.



Màng sáng như quả cầu thủy tinh, ngăn cản ngọn lửa hung hãn bên ngoài.



Xe ngựa bay nhanh, lửa hai bên bị đánh dạt tung tóe.



Metatron đột nhiên lại phóng một vòng sáng ra ngoài.



Mammon hỏi: “Sao vậy?”



“Ngọn lửa đang gây áp lực vào chính giữa.” Metatron nói.



Thân thể Mammon phút chốc liền từ trong xe chuyển lên đỉnh xe. Lửa cháy hừng hực trước, sau, trái, phải như tấm chăn gấm ấm áp, bọc bọc toàn bộ cỗ xe. Cho dù đang ở trong kết giới của Metatron, hắn vẫn cảm nhận được ngọn lửa đang từng chút một gặm nhấm vòng sáng.



“Lửa tham lam.” Mammon khẽ nhíu mày.



“Ngươi gặp qua rồi?” Metatron xuất hiện sau lưng hắn.



Tâm tình Mammon không hiểu sao lại tốt hẳn lên, “Địa ngục cũng có loại lửa như vậy, không ngừng gặm nhấm những loại năng lượng khác để tự bành trướng.”



“Lửa tham lam?”



“Lucifer đại nhân hay dùng.” Mammon buông tay, “Nhưng không phải do ta phát minh.”



“Nó sẽ dần dần nuốt chửng biển cát kia.”



“Khẩu vị của nó rất lớn, không kiêng thứ gì, ngoại trừ......” Mammon quay đầu cùng nhìn Metatron, đồng thời nói: “Nước.” Trong bốn vị đại biểu, Tinh linh nhìn thấy cát vàng, Titan thản nhìn thấy lửa tham lam, Người lùn nhìn thấy nước. Quá rõ ràng, giới thứ mười vẫn tuân theo quy tắc chế hành nhau.



Metatron nói: “Xem ra, kế tiếp có thể chúng ta sẽ được thưởng thức đến đáy nước phong tình của giới thứ mười.”



Mammon bổ sung: “Còn có con quái vật khổng lồ không biết tên.”



“Ngươi đang lo lắng?”



“Không.” Mammon cho tay vào túi quần, “Ta chỉ sực nhớ, nhà ta còn có ba bể cá lớn vẫn trống không.”



Metatron mỉm cười nói: “Vậy phải chuẩn bị mồi câu rồi.”