U Linh Tửu Điếm

Chương 19 : Thăng cấp

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


Editor: Tsuki813



Beta: Hiên



Hai khuôn mặt một lớn một nhỏ nhìn nhau nửa ngày.



Thạch Phi Hiệp vô tội nhún vai, “Ngươi hoàn toàn có thể nghi ngờ ta dùng thuật phân thân để lén lút phóng pháo.”



Bogi lườm hắn một cái lạnh tanh, rồi lê dép ‘bộp bộp’ xông thẳng lên lầu.



Thạch Phi Hiệp hớn ha hớn hở theo sát phía sau. Chuyện xem kịch vui thế này làm sao hắn có thể bỏ qua chứ? Chưa kể hắn còn là đạo diễn biên kịch tuyệt vời cho vai chính. Điều đáng tiếc duy nhất là, chưa kịp chuẩn bị bắp rang bơ.



Cửa phòng Raton đã bị mở toang, khuyến mại đôi vé vào cửa miễn phí, hoan nghênh tham quan.



Ngay lúc Bogi xông vào, thiếu chút nữa đưa đầu hứng sạch số pháo bên trong.



Ngay sau đó, tiếng gào so với tiếng đập búa còn đục hơn của Raton, nặng nề mà vuốt qua toàn bộ trên dưới tửu điếm.



“Chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt......”



Thạch Phi Hiệp mới đầu còn đếm, đếm đến lúc sau chính mình cũng loạn cả lên, chỉ đếm được hắn đại khái một lúc phóng luôn ba mươi, bốn mươi từ chết tiệt liền lúc. Đã rõ nhá, chỉ số thông minh mắng chửi của người lùn tỷ lệ thuận với chiều cao bọn họ, mà hơi của bọn họ thì cùng chiều cao tỷ lệ nghịch.



“Gin! Ta chém ngươi ngàn nhát, lần sau ngươi mà còn dám làm chuyện này, ta bảo đảm, ta bảo đảm nhất định đem búa vò nát thành cục rồi nhét vào cái đít của ngươi!”



......



Thạch Phi Hiệp lập tức thay đổi quan điểm. Thì ra trò hay luôn ở phía sau.



“Gin! Cho ngươi thiên đao vạn quả, ngươi lại dám đem cái chăn ta yêu quý nhất nổ banh ra thế này, ta thề, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ đem nhét ấm nước sôi vào miệng ngươi...... nhét cho ngươi thành nguyên cái ấm nước nóng!”



......



Thạch Phi Hiệp bắt đầu nghi ngờ Raton cùng Gin trước kia đã từng có xích mích.



Bogi nghe xong, rốt cục nhịn không được ngắt lời nói: “Ngươi nói, người thả pháo là Gin?”



Raton như giờ mới phát hiện vị khách khó chơi đã tới tận cửa, lập tức im bặt.



Bogi nói: “Ngươi vì sao nghi là Gin làm?”



Raton ngờ vực nói: “Hắn hồi chiều mới mua ta ba chuỗi pháo lớn ba mươi Kim tệ, không phải hắn thì còn ai? Chẳng lẽ chính ta làm?”



Bogi miết cằm nói: “Ra thế.”



Thạch Phi Hiệp bất mãn kháng nghị: “Vì cái gì lần này ngươi không nghi ngờ chính hắn tự phóng?”



Bogi liếc xéo hắn, “Bởi vì tự ngược là độc quyền của nhân loại.” (Chuẩn!)



......



Thạch Phi Hiệp nghiến răng nghiến lợi nói: “Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi xâm quyền!”



Bogi rõ ràng hoàn toàn tin tưởng người phóng pháo là Gin, nên mang vẻ đăm chiêu lê dép ‘xệt xệt’ trên sàn mà đi luôn.




“Ta sao? A......” Gin không tình nguyện mà xoay người đi.



Hughes ngồi xổm bên người hắn, thanh âm mềm nhẹ tựa gió thoảng, “Không sao rồi, Dea sẽ tới liền mà.”



Thạch Phi Hiệp rưng rưng.



Gió nhẹ đúng là nhẹ rồi, nhưng mà cũng không cần thổi thổi lên miệng vết thương của người ta chứ a.



Tuy rằng Gin lần nữa một hồi, cuối cùng vẫn mời được Dea đến, niệm chú vài lời, thuần thục giải quyết vấn đề.



Thạch Phi Hiệp chậm rãi đứng dậy, vuốt cái ót, miệng vết thương quả nhiên không còn, “Vì cái gì mà ta vẫn còn cảm thấy đầu choang choáng, có chút muốn nôn?”



Gin nhìn máu chảy xuôi trên mặt đất, hốc mắt không khỏi một trận nóng lên, “Bởi vì ngươi lãng phí rất nhiều máu.”



......



Thạch Phi Hiệp lắp bắp nói: “Ta nghĩ, quan niệm lãng phí của ta và lãng phí của ngươi hình như có vài điểm chênh lệch.”



Hughes níu tay áo Gin nói: “Ngươi đã đồng ý với ta, không bao giờ …. hút máu nữa”



Gin miễn cưỡng dời đi ánh mắt từ bãi hồng huyết trên mặt đất, “Yên tâm yên tâm, ta bây giờ chỉ uống thức uống. Thức uống vị máu a.” Nhưng cho dù hương vị có thật đến thế nào, đều không thể lừa gạt cái mũi cái dạ dày ta a.



Thạch Phi Hiệp rốt cục hiểu được, tại sao tên Gin này lại có sở thích dùng đủ thứ hầm bà lằng mà chế ra đủ loại mùi vị quái đản.



Hughes thân thiết hỏi: “Tại sao ngươi lại bị thương vậy?”



Thạch Phi Hiệp trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.



Gin nhún vai nói: “Ở nơi này, tâm tình không tốt xuống tay với hắn như thế, ngoài Bogi ra còn có ai. Nhưng hắn cũng coi như may mắn, chỉ chảy máu, óc chưa bay luôn ra ngoài, chứ nếu không nói không chừng Bogi sẽ thật sự đem chúng nó về làm chiến lợi phẩm.”



......



Những người khác nhìn đám máu chảy trên mặt đất kia mà nhất thời cảm thấy có chút buồn nôn.



Hughes nói: “Lát nữa ta sẽ dọn sạch chỗ này.” Bởi vì hắn là quản lí phòng trọ, ngoài phòng của khách, cũng phụ trách việc vệ sinh nơi công cộng.



Gin liền lên tiếng bất mãn với Thạch Phi Hiệp, “Ngươi lần sau cho dù bị thương, cũng không được làm dơ sàn nhà.”



......



Chẳng lẽ hắn nghĩ hắn rất hào hứng mà đem máu mình phun ào ào như cái vòi hoa sen sao?



Thạch Phi Hiệp nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi yên tâm, đây là lần cuối cùng.”



Nhưng là, trên đời này vẫn có những chuyện nói được mà chưa chắc làm được.



Thạch Phi Hiệp đi đến trước cửa phòng Bogi, sau khi nghe hắn nói “Vào đi”, đẩy cửa ra ——



Một chiếc dép phi thẳng chính diện, ‘bộp’ một phát dính chặt trên mặt.



Hai dòng máu mũi trực tiếp tuôn xuống. (Tsu: Phi lưu trực há tam thiên xích =)))