U Linh Tửu Điếm
Chương 32 : Lừa dối 2
Ngày đăng: 19:27 20/04/20
Editor: Hiên
Beta: Tsuki813
Dea đi vào nhà ăn, yên lặng bới quả táo trong rổ ra, sau đó mở nước rửa.
Trước đây công việc của hắn chỉ là lựa chọn, nhưng từ khi Omedeto đánh Antonio bị thương, vì lòng áy náy, nến hắn không nhịn được làm thêm một chút.
Thạch Phi Hiệp vẫn đi theo sau hắn, tìm một cơ hội lừa gạt người ta, không, là tiến hành kế hoạch khuyên nhủ. Nhưng giờ thấy hắn và Antonio không nói chuyện, lại còn đặc biệt khác thường mà ở nhà bếp làm việc, niềm tin quyết thắng đi se duyên cho người ta bắt đầu dao động.
Truyện cổ tích phương tây luôn thích cái kết hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng Trung Quốc thì không thế, mức độ cao nhất cũng chỉ là chàng cày thiếp dệt mà thôi. Nếu không phải trên trời dệt mây với dưới đất dệt vải đều như nhau, cương vị không có gì đổi khác, thì Chức Nữ lên cơn rồ dại gì mà chạy xuống đất? Vì nàng cần có trâu… chàng chăn trâu cày cấy chứ sao. Thế thì truyện cổ mới trọn vẹn. Ngọc Hoàng đại đế và Tây Vương Mẫu mắt nhắm mắt mở cho qua cũng vì bọn họ hiểu được thế là toàn vẹn.
“Ngươi muốn ăn cái gì?”
Thạch Phi Hiệp giật mình, vì bọn họ cuối cùng đã nói chuyện với nhau rồi, nhưng quay lại nhìn, thì ra Antonio đang hỏi hắn.
“A, bơ bính (bánh bơ) có không?” Hắn tiện mồm hỏi.
“Không có.”
Thạch Phi Hiệp kinh ngạc, “Vì sao?” Hắn còn tưởng trên Con thuyền Noah đồ ăn gì cũng có chứ.
Antonio nói: “Không biết. Dẫu sao cũng không có.”
“Thế bánh rán hành, bánh trứng, bánh nướng, bánh vợ, bánh bí đỏ…” Hắn lấy hơi nói một tràng, “Có không?” (Chữ bính trong “Bơ Bính” là bánh, nên cái đám Thạch Phi Hiệp vừa liệt kê đều có chữ Bính hết.)
Antonio cả chớp mắt cũng không trả lời: “Có.”
“…” Thạch Phi Hiệp càng nghĩ càng thấy hắn nên đi mua sổ xố đi.
“Ngươi muốn ăn?” Antonio chuẩn bị xắn tay áo.
Thạch Phi Hiệp lắc đầu: “Thôi.”
Hắn vừa nói dứt, đã thấy mặt Antonio tuy vẫn thế, nhưng so với lúc nãy đã nghiêm hơn nhiều.
Thạch Phi Hiệp mất khí thế, đưa mắt qua nhìn Dea đang cẩn thận rửa táo. “Ngươi cần giúp gì không?”
Dea yên lặng.
Antonio chỉ vào cái chổi đằng sau cửa, “Quét rác.”
…
Thạch Phi Hiệp cầm cái chổi, lê nó sau mông Dea quết quết quết.
Antonio không chịu được nói: “Nhà ăn lớn thế, ngươi sao cứ quét đi quét lại mãi một chỗ vậy?”
Thạch Phi Hiệp nói: “Quê ta có câu: Quét rác quét ở giữa, rửa mặt chỉ rửa mũi.”
Dea nói: “Ta làm thế nào mới có thể khiến hắn tin ta… vẫn chỉ có hắn?”
Không hổ là mỹ nhân, đỏ mặt lên đẹp đến nỗi khiến người ta đui mù. Thạch Phi Hiệp trong lòng thầm chảy nước miếng, lại bừng bừng chính nghĩa nói: “Dao sắc cắt tơ rối – bày tỏ!”
Dea giật mình nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp nói: “Đương nhiên, trước đó ngươi phải làm rõ một việc. Đó là, khi đó với ngươi không phải Gin, mà là người lùn Nani.”
“Vì sao?” Biểu cảm của Dea lập tức tối tăm.
Thạch Phi Hiệp nói: “Vì có thế, Tinh Linh vương mới có thể tin khi đó ngươi không để ý đến kẻ khác…”
“Ta không hiểu.”
Thạch Phi Hiệp giải thích: “Tuy chúng ta đều biết ngươi không thể nào lại thích cái tên Gin kia, nhưng Tinh Linh vương thì không. Bề ngoài của Gin cũng khiến người ta giật mình, nếu là Tinh Linh vương thì dù miệng không nói, nhưng trong lòng khó có thể không nghi ngờ tình cảm của ngươi khi đó.”
Dea nhớ tới tính ghen tuông của Omedeto, không khỏi do dự.
“Nhưng người lùn Nani thì khác.” Thạch Phi Hiệp nói, “Ta nghĩ không ai lại tin tưởng hắn có thể chiến thắng địa vị của Tinh Linh vương trong lòng người đâu?”
Dea cố gắng nhớ lại dáng vẻ của người lùn Nani, cuối cùng chỉ ra một màn mông lung.
“Đương nhiên, quan trọng nhất là, người lùn Nani đã bất hạnh qua đời.” Thạch Phi Hiệp làm ra vẻ xót thương, “Thế nên, nếu Tinh Linh vương có muốn tra xét, cũng không có chỗ mà tra.”
Dea nói: “Nếu hắn muốn tra xét tộc người lùn thì sao?”
“Ngươi sẽ để hắn làm vậy sao?”
“Đương nhiên là không.”
“Thế thì sẽ không rồi. Nếu hắn không với ngươi, còn có thể nhân đó ra tay với tộc người lùn. Nhưng nếu hắn với ngươi… Ha ha, ” Thạch Phi Hiệp cuối cùng không nhịn được lộ ra nụ cười gian, “Đến lúc đó phải trông vào ngươi rồi.”
Với đề nghị của Thạch Phi Hiệp, Dea không đồng ý ngay, chỉ muốn suy nghĩ cẩn thận một chút. Thạch Phi Hiệp đương nhiên không ép hắn, kết quả này so với hắn tưởng tượng đã tốt hơn nhiều lắm.
Sau khi đi, Dea đột nhiên nói: “Quan hệ của ngươi và Gin không tồi.”
…
Thạch Phi Hiệp tí nữa thì lăn ra đất, “Trông từ chỗ nào ra thế?”
“Con thuyền Noah đón đưa nhiều người như thế, ngươi là kẻ đầu tiên biết chuyện ta và hắn khi đó.”
Gin mồm to, dễ lừa thôi. Nhưng hắn không thể nói vậy, “Ồ, đó là vì…”
“Lừa gạt?” Dea nhìn mấy cánh hoa trên bàn, nở nụ cười thấu hiểu.
Thạch Phi Hiệp trước dáng cười rạng ngời như ánh nắng đó, hóa đá.