U Linh Tửu Điếm

Chương 4 : Giới thiệu 2

Ngày đăng: 19:27 20/04/20


Đi một vòng trở lại quầy bar, Thạch Phi Hiệp lại gặp mấy người… không, sinh vật kia.



Trừ Hughes, Gin, và Asha lúc nãy, còn có một người lùn mặt nhăn như táo tàu, một tinh linh tóc cam xinh đẹp – rất dễ xác định nhờ vành tai nàng, còn có một thanh niên tóc quăn quái dị, nói hắn quái dị, vì hắn ngồi cách những người khác cả mười thước.



“Lẽ nào đây là toàn bộ nhân viên trong tửu điếm?”



Isfel nói, “Hoan nghênh ngươi gia nhập.”



Lương tâm hắn ngứa ngáy lên tiếng, “Các người không nghĩ lần sau viết thông báo tuyển dụng không nên dùng hai chữ tửu điếm, nên ghi là nhà khách luôn không?”



Isfel, “Như vậy ngươi có làm không?”



“Không.” Đánh chết cũng không.



Isfel nói: “Thế nên ta không ghi.”







Thạch Phi Hiệp: Đây rõ ràng là phạm tội lừa đảo.



Theo Hughes giới thiệu, Thạch Phi Hiệp cuối cùng đã nắm rõ toàn bộ nhân sự tửu điếm.



Người vô hình, Hughes – quản lý phòng. Vì hắn có thể thần không biết quỷ không hay quét dọn vào phòng, không ảnh hưởng đến khách nhân. (beta: làm tạp vụ thì đúg hơn =)) Quản lý khỉ gì =)))



Trích cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Thế nên thường thường khách ở trong phòng, lúc nào cũng xảy ra khả năng không nhìn thấy ai đi vào, nhưng lại thấy một người trần truồng đi ra? (edit: lưu ý Hughes không kiểm soát được khả năng vô hình của anh)



Titan, Asha Crito – phụ trách an ninh. Lý do vì hắn mồm to, người cũng to, có tác dụng uy hiếp lớn nhất.



Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Rất tán thành. Loại quán mờ ám này rất cần nhân viên kiểu loại này.



Quỷ hút máu, Gin – Bartender kiêm bồi bàn.



Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Sau này trừ nước tinh khiết, hắn xin kiếu tất cả các loại chất lỏng khác.



Tinh linh, Dea – Quản lý tài vụ



Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Người này trông thực sự nam nữ đều ăn.



Người lùn, Raton – Quản lý công trình.



Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Thảo nào các tiểu thuyết huyễn huyễn đều nói người lùn am hiểu chế tạo vũ khí kiến trúc công sự, hóa ra là có nguyên nhân cả.



Người sói, Antonio – Bếp trưởng.



Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp: Các món ấn tượng nhất của tửu điếm là thịt quay, thịt hun khói, thịt ba chỉ…



Đọa thiên sứ, Isfel – tổng giám đốc.



Cảm tưởng của Thạch Phi Hiệp, có cánh, có thể bay rất cao, có thể bay cao nhìn xa trông rộng.



Con người, Thạch Phi Hiệp – quản lý tiền sảnh.



Cảm tưởng của thạch phi: Không dám cảm tưởng.



“A, ta có thể hỏi một chuyện không?” Thạch Phi Hiệp nói.



Hughes cười ngọt ngào: “Hỏi đi.”
Gin vươn đầu lưỡi, lếm môi trên, lướt qua hai chiếc răng nanh như ẩn như hiện giữa khóe môi đỏ máu.



Thạch Phi Hiệp nói: “Ta đã nói chuyện này cho ngươi chưa nhỉ?”



“A? Chuyện gì vậy?” Gin thấy sự bình tĩnh của hắn hiện giờ vô cùng mới lạ.



“Ta lúc ngái ngủ rất dễ bực bội.”



Gin còn chưa kịp hiểu, đã thấy cái gối từ đầu giường nhắm hắn bay tới, cùng với một tiếng rống dữ dội: “Có răng nanh thì giỏi chắc! Có răng nanh thì không cần gõ cửa hả? Học tiểu học không ai dạy ngươi cái gì là lễ phép hả? Khốn nạn!



Giữa hành lang yên ắng, cửa đột ngột bị đạp mở.



Một thanh niên tóc vàng cuống cuồng chạy từ trong ra.



Phía sau hắn, một ngươi hằm hằm bước tới, đầu tóc rối bù, tay không ngừng vung gối tứ phía, miệng không ngừng chửi rủa: “Cút! Tưởng ăn thịt sống là giỏi hả! Ông đây mà có tiền, sẽ ăn một ngày ba bữa sushi!”



Người đàn ông tóc vàng bị dồn vào lan can, đưa tay ôm mặt, “Này, ngươi vừa phải nha, đánh nữa ta sẽ đánh trả đấy!”



“Ngươi dám! Phá mộng đẹp của ta còn dám cãi sao?!” Người thanh niên hạ gối xuống, trừng mắt nhìn hắn: “Lần sau muốn dọa người trước phải học vẽ mặt đã! Trong số những kẻ nghiệp dư ta gặp, chưa từng thấy kẻ nào không chuyên như ngươi! Hừ!”



Hắn trút giận xong, ôm gối bỏ về.



Bỏ lại một nam nhân tóc vàng ngây ra nhìn cánh cửa dày dần khép.



“Đi đêm lắm cuối cùng cũng gặp ma rồi sao?” Là một tinh linh, Dea sở hữu một khuôn mặt tuyệt đẹp, thậm chí còn là hạng nhất trong bộ tộc. Ngay cả khi hắn nhếch mày khinh bỉ nhìn người ta, cũng vẫn đẹp đến hiếm thấy.



Có điều Gin một chút cũng không để ý đến khuôn mặt xinh đẹp kia, chỉ lầu bầu “Liên quan quái gì đến ngươi!”



Dea nói: “Ta chỉ không quen nhìn ngươi lần nào cũng bắt nạt mấy đứa nhỏ kia thôi.”



Răng anh Gin khoe ra khỏi môi trên lạnh ngắt, “Ngươi còn muốn thử hả?”



Gương mặt Dea đột ngột âm trầm.



Gin thỏa mãn nhướng mày, thoáng chốc biến thành một con dơi, vỗ cánh bay lên lầu.



Trong lòng bàn tay Dea xuất hiện một chùm lửa lớn, chậm rãi bước tới gần móc treo áo.



Chùm lửa như những giọt nước mắt, nhẹ nhàng từ bàn tay hắn rơi xuống bộ lễ phục.



Lửa nóng bốc cao.



Bộ lễ phục đó chìm trong lửa đỏ, nhăn nhúm lại, rồi dần thành tro tàn.



Cửa vốn đóng chặt lại đột ngột bị giật mở, Thạch Phi Hiệp hầm hầm mặt nói: “Không biết cái gì là bảo vệ môi trường hả? Dù là tự thiêu cũng phải biết tránh xa địa bàn dân cư, hiểu chứ!”



“… Ta đốt y phục.”



“Đi gọi công ty hỏa táng đi!”



Rầm! Thạch Phi Hiệp căm tức đóng cửa lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây kéo sáng loáng.



Hắn buồn ngủ, hắn buồn ngủ, hắn buồn ngủ!



Kẻ nào còn dám tới gần phòng hắn trong vòng ba thước, hắn sẽ thiến kẻ đó! (Mọe ơi, bản chất thật đây sao =)))