U Linh Tửu Điếm
Chương 49 : Tình hình (thượng)
Ngày đăng: 19:27 20/04/20
Edit: Hiên
Bủm!
Phía Antonio đột nhiên phát ra một tiếng vang rung trời.
Thạch Phi Hiệp đang đắm chìm trong mộng tưởng tối tăm sợ tới mức tý nữa là đánh rơi xiên thịt xuống đất.
Asmar đứng lên, rất thành khẩn giải thích với Antonio, Antonio duy trì tư thế ban đầu, ngồi thẳng lưng tiếp tục nướng thịt. Đáng tiếc từ đây chỉ có thể nhìn bóng lưng kiên định của hắn mà không thể nhìn ra vẻ mặt hắn lúc này, dẫu sao chỉ cần xem sắc mặt xấu hổ muốn chết kia của Asmar thì hẳn cái tiếng không tao nhã gì kia rất có thể có quan hệ với hắn.
Sau tiếng thứ nhất vang lên, Asha và Raton hợp lực đưa lều trại chạy xa thật xa. Gin bỏ lều trại, chạy lấy người. Hughes không biết biến đi đâu, hẳn là lại trần truồng chạy.
Thạch Phi Hiệp và Isfel cách Asmar xa nhất, nên chỉ tượng trưng bịt mũi lại, rồi từ từ đi đến gần đống lửa, dùng tại nạn Asmar vừa gây ra lôi kéo sự chú ý của Isfel, “Không ngờ Tinh Linh vương tử cũng thúi thế ha? Buồn cười quá.”
Isfel hiển nhiên chẳng thấy gì đáng cười, “Đi vào thì phải đi ra.”
Đi vào? Đi ra?
Trong đầu Thạch Phi Hiệp đột nhiên hiện ta một loại hình ảnh pít tông vận động, không bao lâu sau, một dòng nước ấm chảy đến miệng, mùi nhàn nhạt khiến thân thể hắn khó có thể khống chế mà hứng khởi, còn lên tiếng phản đối sự gò bó của quần ngoài.
Hắn vội khép hai đầu gối lấy tay che ở giữa, sau đó trộm liếc mắt nhìn Isfel. Thấy hắn còn mải xem sách vẫn chưa hay biết gì, thầm thở dài, cầm xiên thịt lên, chuẩn bị rắc hạt tiêu.
Không nhìn còn đỡ, nhìn đến, tý nữa thì mắt hắn rớt ra khỏi tròng.
Thịt trên xiên thịt bị lửa đốt thành một đám than đen đen.
“Sao lại như vậy?” Thạch Phi Hiệp sắp phát điên mất rồi.
Isfel bình thản: “Lần sau chảy máu mũi, đứng cách đống lửa xa một chút.”
…
Tức là, hồi nãy hắn nghĩ đến máy hình ảnh kia, không cẩn thận đưa xiên thịt vào trong lửa?
Thạch Phi Hiệp mặt đầy bi thương gạt đám thịt gia nhập tòa núi nhỏ, sau đó liếc ánh mắt chờ mong nhìn về phía Gin.
Gin còn đang bận tìm Hughes khắp nơi, tạm thời không rảnh lo cho hắn.
Thạch Phi Hiệp móc từ trong túi ra lọ hạt tiêu anh hùng không đất dụng võ, lệ trong lòng, chảy xuôi.
Đột nhiên, Isfel đặt sách xuống, đưa tay cầm lên que sắt.
Thạch Phi Hiệp giật mình nhìn hắn.
“Muốn ăn cái gì?” Isfel đẩy rổ lên trước mặt hắn.
Thạch Phi Hiệp kích động: “A? Chẳng lẽ ngài muốn đích thân động thủ? Ta muồn ăn cái này, cái này, cái này, cả cái này, này, này này…”
“…” Isfel liếc mắt nhìn đồ trong rổ một lượt, hỏi lại, “Ngươi không muốn ăn cái gì?”
Thạch Phi Hiệp ngẫm nghĩ, chọn lựa trong rổ một hồi, bới móc ra một cây rau thơm, “Đây.”
Với lòng tin cuồng nhiệt với thiên sứ cường đại, Thạch Phi Hiệp tin tưởng mười mươi bó gối chờ cơm.
Ba phút đồng hồ sau, Thạch Phi Hiệp nhận thấy, tin tưởng, là thử cần phải thử thách.
Isfel mặt không chút thay đổi gỡ con tôm cháy trên thanh sắt xuống, xiên một con khác vào, tiếp tục…
Hắn bình thản như thế, làm những lời cổ vũ và an ủi của Thạch Phi Hiệp bị đẩy ngược hết vào bụng.
Ba mươi phút sau, đồ trong rổ đã gần được thanh lý xong.
Raton càng giật mình, “Gin, ngươi, ngươi, ngươi lại… tính □ Asmar!”
Gin đen mặt lại ném Asmar tới trước mặt hắn, “Câm miệng. Ngươi dám nói lung tung, để Hughes nghe được hiểu lầm ta, ta sẽ thiến ngươi!”
…
Raton lập tức câm miệng.
Tuy là tình nghĩa bao năm nay hắn làm thuê dưới trướng Omedeto không ngắn, hắn đúng ra nên chăm sóc em trai người ta chu đáo, nhưng nếu sự tình vượt qua khả năng, hắn cũng đành bất lực.
Gin nói: “Xuân dược này có thuốc giải không?”
Raton nói: “Có thì có, nhưng cần năm mươi Kim tệ.”
Gin nhảy dựng lên, “Ta mua xuân dược có hai mươi Kim tệ.”
Raton nói: “Buôn bán chính là nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà.”
Gin: “…”
Raton rất có kiên ngẫn đợi chờ.
Gin yên lặng rút ra năm mươi Kim tệ.
Raton cất tiền, mặt mày hớn hở: “Dùng nước lạnh tắm là được.”
…
Gin kinh ngạc: “Đơn giản thế?”
Raton nói: “Xuân dược chính là để tăng cường □, thế nên dùng nước lạnh chữa cháy là tốt nhất. Có điều nếu ăn nhiều quá sẽ tổn hại cho sức khỏe.
…
Có ai không có việc gì tự dưng ăn xuân dược để đi tắm nước lạnh?
Thạch Phi Hiệp nói: “Đã vậy, ai dẫn hắn đi tắm nước lạnh?”
Sáu mắt nhìn nhau.
Raton vội vã khoát tay: “Ta không ôm nổi hắn.”
Thạch Phi Hiệp nhìn ánh mắt Gin lướt qua, cũng lắc đầu: “Ta không giữ nổi hắn.”
Gin vừa định mở miệng, chợt nghe có tiếng Hughes bên ngoài khóc gọi: “Gin…”
…
Gin bất đắc dĩ nhìn họ, “Ta không dây với hắn.”
Gin ra ngoài. Bỏ lại Thạch Phi Hiệp và Raton hai mặt nhìn nhau.
Cổ họng Asmar không nhừng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, khiến cho hai người đúng là rơi vào cảnh họa vô đơn chí.
Thạch Phi Hiệp chợt đánh tay cái chát, “Ta có cách.”
Raton với cái đầu của hắn vẫn rất có lòng tin, “Cách gì?”
Thạch Phi Hiệp cười gian: “Ha ha. Đây là chiêu khách hàng thường dùng đối phó với khách sạn, không ngờ ta cũng có ngày dùng đến.”