U Linh Tửu Điếm
Chương 6 : Sai lầm 2
Ngày đăng: 19:27 20/04/20
“Asha Crito! Tên hèn kia, lăn ra đây cho ta!”
Tiếng gầm vang như tiếng sấm giữa trời quang, cấp tốc đè át tiếng hét của Thạch Phi Hiệp.
Rầm rầm rầm…
Tiếng bước chân nặng nề từ xa lại gần.
Rất nhanh, thân thể to lớn của Asha đã xuất hiện trước cửa ra vào duy nhất của tửu điếm. Trong tay hắn còn cầm thêm một cái chày gai.
Tốt, dùng cái đó đập hắn đi!
Thạch Phi Hiệp thầm hô to trong lòng.
“Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện! Tên hèn Asha. Haha, ta còn lo ngươi vừa nghe tiếng ta thì sợ quá chui tọt lại vào bụng mẹ rồi chứ!”
Asha kinh hoảng, “Darko! Sao ngươi lại ở đây?”
….
“Các người… có thể để tý nữa hẵng ôn chuyện được không.” Thạch Phi Hiệp mặt đỏ ửng, khốn khổ phát biểu, “Trước cho ta ra khỏi tình trạng… như móc phơi thế này, đặt ta xuống dưới đã, nha?”
Darko đung đưa tay, “Móc phơi? Ha ha, là thế này sao? Cảm giác gió thổi thế nào?”
“…” Thạch Phi Hiệp kìm nén làm động tác cuối cùng trước khi chết ____ giơ ngón giữa lên.
Asha vội la lên: “Ngươi mau buông hắn xuống! Hắn là con người, hắn sẽ chết đó!”
……
Hai mắt Thạch Phi Hiệp dần trắng dã.
“Được, ngươi đỡ đi!” Darko rất hợp tác ném một cái.
Viu~
Thạch Phi Hiệp bay theo hình một đường parabon.
Asha giương mắt nhìn đường cong tuyệt đẹp.
Thân thế Thạch Phi Hiệp dần nhỏ đi trong tầm nhìn của hắn.
Đột nhiên……
Từ một nơi nào đó của Con Thuyền Noah, một đôi cánh đen giương rộng ra, thanh nhã bay đến cắt ngang đường parabon kia, thuận lợi đỡ được một thân người mềm nhũn.
Darko chửi một câu, “Tên phản bội cánh đen chết tiệt!”
Asha tức giận nói: “Darko, ngươi lần này quá đáng rồi!”
Darko cười lớn: “Hahaha, ngươi lại dám nói ta quá đáng. Haha, Asha ngươi thực không hổ cho hai chữ hèn nhát. Trước kia ngươi sẽ chỉ nắm áo ta chửi, muốn chết à! Giờ ngươi lại nói ta quá đáng, y như đàn bà. Haha, ta cười chết mất thôi.”
“Ngươi khá hơn ta nhiều,” Hughes lại cười nói, “Ta ngốc ở chỗ này đã ba ngàn năm, chưa bao giờ thăng chức.”
Thạch Phi Hiệp lại nói: “Ta cũng không yếu ớt, ta tuy là con người, nhưng ta có trí tuệ. Ít nhất là hơn cái tên Titan mất hai ngàn năm mới nghĩ ra cách kia.”
Hughes cười gật đầu, “Đúng vậy, điều đó không có gì nghi ngờ.”
“Thế nên ta không trách ngươi. Sai lầm lần này một nửa là thuộc về ngươi.” Thạch Phi Hiệp nói, “Những vấn đề cơ bản này, ta vốn nên chủ động đi hỏi mới phải.”
Hughes nhìn hắn thân thiết.
Thạch Phi Hiệp đột ngột xòe tay ra, “Năm ngàn, cảm ơn.”
…
“A?” Hughes kinh ngạc nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp nghiến răng nói: “Isfel nói sai lầm của ta là cấp cao nhất, trừ một vạn tiền lương. Nếu sai lầm của chúng ta mỗi người một nửa, ngươi đương nhiên phải mất năm ngàn.”
Hughes nghiền ngẫm nói: “Loại tiền ngươi dùng là…”
Con mắt Thạch Phi Hiệp đảo tròn, “Nể ngươi lú ở chỗ lạc hậu này lâu quá, nhắc nhá, Đô la.”
“Nhưng mà…”
Thạch Phi Hiệp trừng mắt, “Ngươi vừa thừa nhận ngươi cũng có một nửa sai lầm.”
Hughes bối rối nói: “Chúng ta chỉ dùng Kim tệ.”
“Dùng vàng tinh khiết sao?”
“Không, 18K.”
Thạch Phi Hiệp nuốt nước miếng, “Ta đây miễn cưỡng nhận vậy.”
Hughes thoải mái gật đầu: “Tốt rồi.”
Thạch Phi Hiệp vui mừng, “Khi nào ngươi đưa cho ta?”
“Ta sẽ giúp ngươi giao thẳng cho Isfel. Ngươi cứ yên tâm.” Hughes vỗ vai hắn, “Đúng rồi, ngươi còn chưa ăn cơm. Hôm nay có cá hồi, Gin đặc biệt yêu cầu Antonio làm đó, hắn còn để lại khá nhiều trong tủ lạnh, nhớ ăn nhé.”
…
Trên đường đến nhà hàng, Thạch Phi Hiệp không ngừng hồi tưởng lại câu nói kia: Ta sẽ giúp ngươi giao thẳng cho Isfel…
Hughes nhìn xuống chỗ Thạch Phi Hiệp vừa ngồi, đột nhiên mỉm cười, vươn tay, vẽ một vòng tròn lên chỗ hắn nguệch ngoạc ban nãy.
Nền đất trống không sáng lên, trong quầng sáng, một hình thù rõ ràng hiện lên…
Đó là một khuôn mặt con trai nhăn nhó có hàm răng chìa ra, bên cạnh có một mũi tên chỉ vào, nối với ba chữ tiếng Trung to đùng: Gin chết tiệt.