U Minh Trinh Thám

Chương 202 : Phương pháp ghi hình theo dõi (2)

Ngày đăng: 04:21 20/04/20


- Sau khi cái sừng kia rơi, lập tức sẽ xuất hiện một cái hình ảnh làm cho người ta không tưởng được.A Trạch mỉm cười đưa tay đặt lên ngực.- Chúng ta là những người may mắn, rất nhiều người chỉ sợ là một chút cũng không nhìn thấy loại hình ảnh này.Bởi vì camera để ở chế độ ban đêm, cho nên cả hình ảnh là một màu xanh bi thảm, càng khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.- Ở chỗ này.A Trạch điều chỉnh hình ảnh một chút, phóng đại màn hình lên.- Lập tức sẽ xuất hiện.- Đây là góc đặt cái tủ năm ngăn.Hình ảnh màu xanh lục, xen lẫn những đốm màu đồng lớn bằng bông tuyết, thoạt nhìn thật là quỷ dị.- A!Đột nhiên Dương Nhan kêu lên.- Nơi đó…Nơi đó…Đột nhiên nhúc nhích…Ngô Thanh Thanh và Trần Tự Lực nhìn theo vị trí mà Dương Nhan chỉ. Quả nhiên, ở cái ngăn kéo tầng cuối cùng của cái tủ năm ngăn kia lộ ra mọt cái khe. Trần Tự Lực còn không có cảm giác gì, nhưng mà Ngô Thanh Thanh cảm giác tim của mình đã sắp nhảy ra ngoài. Nàng nhớ rõ ràng, buổi tối ở trong căn phòng đó, nàng mất khí lực rất lớn mà vẫn không thể kéo được cái ngăn kéo kia ra. Nhưng mà bây giờ dưới tình huống không có ai, cái ngăn kéo kia lại tự hở ra một cái khe.- Hẳn là sau đó thì tôi bị thôi miên.A Trạch ở một bên nói.- Bởi vì tôi còn nhớ rõ ràng, có một cỗ cảm xúc chán nản ập vào trong đầu của tôi, bắt đầu từ khi đó, ý thức của tôi cũng có chút mơ hồ.Cái ngăn kéo kia vẫn luôn luôn duy trì trạng thái mở ra một cái khe nhỏ bé. Không có tiếp tục nhúc nhích. Nhưng mà rõ ràng là có cái khe kia tồn tại, ở dưới chế độ quay ban đêm, không thể thấy được rõ ràng là có cái gì đó ở trong cái khe kia, điều này khiến cho nó càng thêm khủng bố.Loại trạng thái này duy trì trong khoảng chừng mười năm phút. Cái khe kia bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được chậm rãi mở ra. Tốc độ cũng dần dần nhanh hơn, thứ đồng dạng nhanh hơn còn có nhịp tim của ba người trong phòng.Rốt cục, cái ngăn kéo kia cũng mở hết ra. Không có ngoại lực, cứ trống rỗng như vậy mà mở ra. Từ trong cái khe hở màu đen, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, hoặc là loại đồ vật gì đó đồng dạng với tay. Bởi vì ngoại trừ ở đầu có năm ngón tay tách ra thì thật sự là không còn cái gì đặc thù khác để liên hệ nó với tay người. Nhìn qua càng giống như cành cây khô hay là bộ xương khô…Tim của ba người trong phòng đều mạnh mẽ nhảy lên một chút. Một thứ gì đó tối đen như mực, thong thả từ trong ngăn kéo mấp máy đi ra. Đúng vậy, là mấp máy, không phải giống như là trạng thái của động vật bò sát, mà là động tác mấp máy giống như là côn trùng vậy.- Quỷ…Quỷ…Quỷ…Thanh âm của Trần Tự Lực có chút khàn khàn.- Đây tuyệt đối không phải Quỷ Hồn.A Trạch ở một bên bình tĩnh nói, giống như cái thứ kinh khủng ở trong đoạn phim kia chỉ là một động vật ở trong chương trình thế giới động vật vậy.Quỷ thông thường đều là sau mười hai giờ đêm mới hoạt động, mà quái vật và yêu vật thì lại bất đồng. Phần lớn yêu vật và quái vật đều có thể hoạt động vào ban ngày. Chẳng qua đều là có phương pháp ẩn giấu nếu không sẽ bị người thường phát hiện bởi vì phần lớn chúng đều là thật thể. Mà Quỷ Hồn thì lại khác. Quỷ hồn đều có thể đi ra hoạt động vào buổi tối, hơn nữa còn không có thật thể. Nếu Quỷ Hồn không muốn cho ngươi nhìn thấy, người thường sẽ không nhìn thấy Quỷ Hồn. Chỉ có khi nào Quỷ Hồn muốn để ngươi nhìn thấy, dùng từ trường ảnh hưởng tới sóng điện não của ngươi, ngươi mới có thể chứng kiến bộ dạng của Quỷ Hồn đó. Nhưng mà một vài loại camera, bởi vì có một vấn đề về ánh sáng khúc xạ đặc thù hoặc là tần số, sẽ xuất hiện tình huống ghi lại được hình ảnh của Quỷ Hồn. Mà về loại quái vật này, camera của Dương Nhan cũng không có trải qua phương pháp xử lý đặc thù nhưng vẫn quay được bộ dáng của nó, điều đó chứng minh là nó có thật thể, cũng không phải là Quỷ Hồn được tạo thành từ linh thể.Cả người của con quái vật đều từ trong cái ngăn kéo mấp máy đi ra. Tuy rằng hình ảnh đen sẫm, nhìn không rõ lắm, nhưng mà vẫn có thể nhận ra được, đây là một người có hình dạng quái dị, nhưng lại không giống như là người. Cả người bẹp dí, giống như là một cái khăn lông, hoặc là một người bị cái xe lu đè bẹp.Con quái vật hình người bẹp dí kia thong thả mấp máy ở trên sàn nhà, giống như là một con côn trùng vậy. Con quái vật kia chậm rãi tiếp cận cái túi hành lý A Trạch cố ý để ở bên cạnh cái tủ năm ngăn. Cánh tay giống như cành cây khô giờ lên, cố sức đẩy cái khóa kéo ra rồi đưa tay vào bên trong. Cái tay kia không ngừng tìm kiếm cái gì đó ở trong túi. Thỉnh thoảng sẽ lấy một bộ quần áo từ trong cái túi ra, hoặc là những thứ gì đó. Mỗi khi lấy ra được một thứ đồ vật, con quái vật kia đều ném vật đó xuống đất, cả người vặn vẹo ở trước mặt trong chốc lát, sau đó lại nhặt vật đó lên bỏ vào trong túi. Cái hình ảnh kia cần bao nhiêu quỷ dị thì có bây nhiêu quỷ dị.- Đây có thật là thứ đã quay đêm qua không, không phải là đã chuẩn bị từ trước rồi gạt chúng tôi đó chứ?Trần Tự Lực nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nói.- Thứ này…Thứ này rốt cuộc đang làm gì…- Tôi cũng không biết.A Trạch lắc lắc đầu.- Dường như chỉ đơn giản là lật tới lật lui đồ đạc của tôi mà thôi, dường như là không có ác ý.- Không có ác ý?Trần Tự Lực nhảy dựng lên.- Đây chính là quỷ, là quỷ, cô lại nói là nó dường như không có ác ý.- Tôi lập lại một lần nữa, đây la quái vật, không phải quỷ.Ngũ khí của A Trạch vẫn bình tĩnh.- Cũng không cần phải lẫn lộn giữa hai khái niệm này…- Tốt lắm, không cần nói chuyện vô ích này nữa.Bộ dạng của Ngô Thanh Thanh một bộ kinh hồn chưa tỉnh lại, có chút sợ hãi nhìn A Trạch nói.- Cô cho chúng tôi xem cái này, rốt cuộc là có ý gì, cứ nói thẳng ra đi.- Rất đơn giản, con quái vật này đã ở đây trong thời gian dài như vậy, tuy rằng bây giờ còn chưa thể xác định xem đã có ai vì nó mà toi mạng hay chưa, nhưng mà dù sao thì nó cũng không thuộc về thế giới này, việc mà tôi muốn làm chính là bắt nó rời khỏi nơi này.A Trạch chậm rãi nói.- Nhưng mà dù sao thì sức lực của một mình tôi cũng có hạn, tuy rằng tôi tin tưởng có thể đối kháng chính diện với nó, nhưng mà tôi sợ trước khi đối kháng với nó sẽ bị nó thôi miên mà mê man đi, cho nên tôi cần có người giúp đỡ.- Đối kháng chính diện với quỷ, có phải là đại não của cô có bệnh hay không.Trân Tự Lực lớn tiếng rống lên.- Cô là kẻ điên, không có nghĩa là chúng tôi sẽ cùng điên với cô. Cô dựa vào cái gì để đối kháng với quỷ? Chỉ bằng vào bộ ngực lớn mà đầu óc không lớn của cô sao?- Bằng vào cái này.Linh Lực vận chuyển lên tay phải, một cái kiếm băng lóe lên hàn quang sắc nhọn trong nháy mắt xuất hiện ở trên tay A Trạch. Cái mũi kiếm sắc bén chói lọi kia dí vào cổ của Trần Tự Lực, để cho tiếng hô của hắn giống như bị một bàn tay lớn vô hình cắt đứt.