U Minh Trinh Thám

Chương 205 : Người đàn ông bị giết (2)

Ngày đăng: 04:21 20/04/20


A Trạch thì không thể nào rồi, mà Dương Nhan lại quá nhỏ, không hợp khẩu vị của Trần Tự Lực. Nhìn tới nhìn lui chỉ có Ngô Thanh Thanh là có thể. Trần Tự Lực sờ sờ túi tiền bên người của mình. Nhìn qua Ngô Thanh Thanh là một cô gái đô thị, dường như là đối với chuyện tình một đêm gì đó cũng không có ý kiến gì. Dù cho có ăn năm với hắn cũng sẽ không có bao nhiêu phản ứng. Trần Tự Lực nuốt nước miếng một cái, nếu hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi. Sau khi chiếm tiện nghi xong, hắn liền xóa sạch toàn bộ dấu vết. Ngô Thanh Thanh cũng sẽ không biết, nhiều nhất cũng chỉ cho rằng vì mệt quá mà ngủ say hơn mọi ngày mà thôi.- Thanh Thanh à, hay là như vậy, tôi và cô ngồi nói chuyện phiếm cho đỡ buồn.Vẻ mặt của Trần Tự Lực mỉm cười ngồi vào bên cạnh Ngô Thanh Thanh, cách thân thể của Ngô Thanh Thanh rất gần.- Nói chuyện phiếm?Ngô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Trần Tự Lực một cái, lộ ra một nụ cười quyến rũ, cũng không có lộ ra biểu tình gì cả.- Tôi thấy anh là có dụng ý ở trong lời nói/- Nói cái gì?Trần Tự Lực đập tay vào ngực kêu thùm thụp.- Không nên xem thường tôi, tôi là chính nhân quân tử.- Chính nhân quân tử chắc sẽ không lộ ra cái bộ dạng dâm dục như vậy.Dương Nhan đang nghịch máy tính ở một bên mở miệng nói.- Nhìn anh giống như một tên sắc lang có sắc tâm mà không có sắc đảm vậy.Ha ha ha ha ha ha.Ngô Thanh Thanh che miệng cười ha hả. Cái bộ ngực cao ngất kia phập phồng khiến cho Trần Tự Lực thấy mà chảy nước miếng.- Tôi nhìn ra được, dường như anh rất có ý tứ đối với cơ thể của tôi.Nhận thấy ánh mắt của Trận Tự Lực, Ngô Thanh Thanh cũng không né tránh, ngược lại còn hếch bộ ngực lên.- Đàn ông các anh nghĩ gì trong lòng tôi cực kỳ rõ ràng.- Làm quen trên mạng, chuyện tình một đêm, tôi đều rõ ràng, tất cả những thứ trong lòng đàn ông các anh nghĩ đến đều là mấy thứ này. Mấy chuyện này đối với tôi cũng không sao cả.Ngô Thanh Thanh đứng dậy, nhẹ nhàng cúi người, dùng một ngón tay nâng cằm Trần Tự Lực dậy.- Chẳng qua là điều kiện của anh quá kém, không có tiền, cũng không đẹp trai, cho nên…Ngô Thanh Thanh nhẹ nhàng lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt của Trần Tự Lực.- Thật xin lỗi, tôi không thể thỏa mãn dục vọng của anh.Nói xong, Ngô Thanh Thanh uốn éo tiêu sái đi mất, mà Dương Nhan cũng quẳng lại một câu.- Thực ghê tởm.Rồi nàng cũng ôm máy tính trở về phòng, để lại Trần Tự Lực vẫn ngây người ỏ chỗ kia.- Mẹ nó, đi thì đi đi, không được thì nói là khong được, lại còn nói như mình rõ ràng lắm đấy. Kiểu đàn bà nịnh hót.Trần Tự Lực thầm mắng một câu.- Thật là một người đàn bà lẳng lơ. Nếu đụng phải mọt người đàn ông có tiền,c hỉ sợ là đã sớm dang chân ra nằm xuống rồi.- Vốn ta còn có chút bất an, nhưng mà ngươi đã là loại đàn bà này, ta liền không có gì phải ngượng ngùng nữa.Trần Tự Lự đưa tay sờ sờ cái gì đó ở trong túi.- Hắc hắc, dù cho không có tiền thì ta cũng vẫn có thể hưởng thụ thân thể của ngươi như vậy, nhưng mà cũng sẽ không để cho ngươi biết.- Thanh Thanh có thể nói chuyện được không?Sau khi ăn cơm chiều xong, Trần Tự Lực cầm mấy chai bia đến gõ cửa phòng của Ngô Thanh Thanh.- Như thế nào? Muốn chuốc say tôi sao, anh uống giỏi lắm sao?Chứng kiến chai bia trong tay của Trần Tự Lực, Ngô Thanh Thanh nở nụ cười dễ thương, mời Trần Tự Lực vào trong phòng.- Nhưng mà đáng tiếc là tửu lượng của tôi rất tốt, chỉ sợ anh phải đổi thành rượu thì mới được.- Ha ha, cứ nói đùa, tôi sao có thể làm vậy được.Trần Tự Lực cười cười.- Tửu lượng của tôi rất kém cỏi, chỉ sợ trước khi cô uống say thì tôi cũng say rồi.Ngô Thanh Thanh liếc mắt nhìn Trần Tự Lực một cái, tiếp nhận chai bia uống một ngụm. Ngô Thanh Thanh cũng không hề sợ Trần Tự Lực chuốc say mình, nàng tương đối có tự tin đối với tửu lượng của mình.Hắc hắc, uống hết. Trần Tự Lực đưa chai bia lên đến miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Khóe miệng lộ ra một tia tươi cười đắc ý. Thứ này chính là hắn phải rất vất vả mới kiếm được từ người bạn làm bác sĩ. Chỉ cần dùng nử vien liền có thể khiến người ta mất đi ý thức đồng thời thân thể vẫn còn có thể phản ứng theo bản năng. Mà sau khi dược liệu qua đi, thì sẽ quên mất lúc trước đã có chuyện gì xảy ra. Ta đã thả hết cả một viên bỏ vào, xem ra buổi tối hôm nay có thể hảo hảo hưởng thụ một chút. Sau khi hưởng thụ xong, chỉ cần mặc quần áo tử tế cho nàng, rời khỏi phòng của nàng rồi trở về phòng ngủ. Thần không biết quỷ không hay. Ngày hôm sau nàng tỉnh lại, ngay cả chuyện uống bia cũng sẽ quên mất.Đầu đau quá. Ngô Thanh Thanh không có mở mắt ra nhưng cảm giác đầu đau như muốn vỡ tung ra khiến cho nàng nhíu mày. Là bởi vì ngủ không ngon sao? Ngô Thanh Thanh mở to mắt, trời đã sáng, nàng cảm giác đầu của mình vẫn còn nặng trĩu, so với uống rượu xong còn khó chịu hơn.Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, như thế nào ta lại ngủ quên mất. Ngô Thanh Thanh hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, dường như là có người gõ cửa, sau đó ta ra mở cửa, chuyện sau đó như thế nào nữa…Quên rồi…Làm sao lại như vậy…Ngô Thanh Thanh cảm giác miệng có chút khô, muốn uống cốc nước. Ngô Thanh Thanh quay người dậy thì lại phát hiện ra một người đàn ông trần trụi nằm ở trên người của nàng. Người này là Trần Tự Lực.- Tên chết tiệt này, lại có thể dám đánh thuốc mê ta.Ngô Thanh Thanh trong nháy mắt liền hiểu rõ có chuyện gì, liền nhảy nhanh xuống giường. Hung hăng giơ chân đạp lên người Trần Tự Lực vẫn nằm trên giường không nhúc nhích một cái.- Ngươi thật là xui xẻ, vốn nếu ngươi van xin ra, nói không chừng bà còn có thể can tâm tình nguyện ngủ với ngươi một lần. Nhưng mà ngươi lại dám cho ta uống thuốc mê, ta sẽ đi báo cảnh sát bắt ngươi.- Này, bà mày nói chuyện ngươi có nghe hay không.Ngô Thanh Thanh đá cho Trần Tự Lực một cước nữa. Nhưng kỳ quái chính là Trần Tự Lực vẫn không nhúc nhích.- Này ngươi ngủ như chết vậy.Ngô Thanh Thanh mạnh mẽ vén cái chăn lên, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng sợ ngây người.Một đạo vết thương khủng bố thật lớn xuất hiện ở trên lưng Trần Tự Lực, máu từ trên miệng vết thương đã cạn rồi, không còn chảy ra nữa. Cái chăn bông và đệm màu trắng đã thẫm đẫm vết máu. Lúc này Ngô Thanh Thanh mới phát hiện, không chỉ là trên giường mà ngay cả trên người nàng cũng có không ít vết máu khô.- A! Giết người!Từ trong phòng của khách sạn liền truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của phụ nữ!A Trạch nằm ở trên giường suy nghĩ về những chuyện tình kỳ lạ phát sinh. Tinh thần tập trung đến cực điểm.Mị ở phía đối diện vẫn chưa về, điều này làm cho A Trạch hơi có chút lo lắng. Sau buổi nói chuyện với nhau tối hôm qua, người đàn bà ở phía đối diện kia cũng không có bởi vì chuyện này mà có bất kỳ thay đổi nào. Sáng sớm tinh mơ, vẫn là rời khỏi khách sạn như thường ngày.