U Minh Trinh Thám
Chương 321 : (b) Hẻm nhỏ
Ngày đăng: 04:23 20/04/20
- Xoẹt…xoẹt…Một thanh âm giống như có vật gì bị xé rách từ bên trong sương mù dày đặc truyền đến. Minh Diệu híp mắt, chỉ có thể phân biệt ra được trước mặt tựa hồ như có một thân ảnh, nhưng lại không nhìn thấy rõ rốt cục là ai. Hắn tiến nhanh lên hai bước, theo thanh âm kia tìm tới, lại thấy được có một người già ngồi trên ghế dài, trong tay cầm tờ báo. Người già kia thật kỳ quái, hắn không ngừng xé tờ báo thành những mẩu giấy nhỏ, sau đó chỉnh tề đặt cạnh bên người, không ngừng lặp đi lặp lại động tác này, tờ báo trong tay đã bị hắn xé hơn phân nửa.- Vị lão tiên sinh này, xin phiền cho hỏi thăm!Tuy rằng Minh Diệu cảm thấy tinh thần của lão nhân này không được bình thường, nhưng hắn vẫn quyết định hỏi thăm lão nhân có nhìn thấy Ada hay không.- Ông có nhìn thấy có một cô gái mặc bộ quần áo màu đen đi ngang qua nơi này hay không? Mái tóc nàng ngang vai, rất xinh đẹp.Lão nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng Minh Diệu, trong miệng tuôn ra một tràng. Thế nhưng Anh ngữ nói theo khẩu âm Scotland nồng đặc đối với Minh Diệu mà nói thật sự là không nghe được gì.- Cô gái kia, ông có biết phương hướng nàng vừa đi không?Minh Diệu đành bỏ qua việc câu thông với lão nhân, tiếp tục dùng tay chỉ chỉ:- Là hướng kia sao?Lão nhân gật gật đầu, lại nói ra một tràng mà Minh Diệu không sao hiểu được.Biết được Ada đi về phương hướng nào là đã xong, Minh Diệu nhìn lão nhân gật gật đầu, tỏ vẻ cảm tạ, lại dọc theo phương hướng lão nhân đã chỉ tiếp tục đi tới.- Người này rốt cục lại chạy đi đâu mất rồi đây?Minh Diệu cau mày, vừa đi vừa rút ra điếu thuốc châm lửa. Hắn ngậm thuốc lá trong miệng nhưng lại phát hiện trên người mình không mang theo bật lửa.- Xin hỏi…ách?Minh Diệu quay đầu lại, muốn hỏi thăm lão nhân có mang theo bật lửa hay không, nhưng lại phát hiện trên chiếc ghế dài đã không còn một bóng người, chỉ còn những tờ giấy bị xé nát rơi trên mặt đất, bị gió thổi tung quay cuồng bay lên.- Lão nhân kia cũng đã biến mất hay sao?Minh Diệu cau chặt đôi mày, hắn nhìn khắp chung quanh một lần, có lẽ do nguyên nhân sương mù quá dày, hắn cũng không phát hiện được bóng lưng của lão nhân kia rời đi.- Việc lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt thật nhiều!Minh Diệu than thở hai câu, từ trong túi tiền lấy ra một trương linh phù.- Tật! Ly hỏa!Theo một tiếng quát nhẹ của Minh Diệu, linh phù trống rỗng thiêu đốt lên. Minh Diệu tranh thủ đưa điếu thuốc tới chỗ ngọn lửa châm thuốc.- Lại đi dùng Ly Hỏa mà châm thuốc lá hút, mình thật sự là quá mức lãng phí!Minh Diệu lắc lắc đầu, đem phù chú đã thiêu đốt đánh ra ngoài, quả cầu lửa nho nhỏ bay trong không khí một khoảng cách, biến mất bên trong sương mù.- Mình chán ghét trò chơi tìm kiếm người, thật quá nhàm chán!Minh Diệu lắc lắc đầu, từ trong túi lấy ra một linh phù, miệng lẩm nhẩm xếp thành một con hạc giấy.- Hoàn hảo mình biết được sinh nhật của nàng!Minh Diệu đem ngày sinh tháng sinh của Ada viết lên trên con hạc giấy, trong miệng lẩm bẩm, trên hạc giấy phát ra vầng sáng. Minh Diệu tiện tay ném ra xa, con hạc giấy xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên.Trên đường lớn cũng không có bóng người, cho nên Minh Diệu cũng không hề lo lắng hành vi không bình thường của mình bị người khác chứng kiến. Hắn theo sự dẫn dắt của con hạc giấy đi trên con đường London tràn ngập sương mù buổi sáng sớm.Đây là một hẻm nhỏ tối tăm, những bậc thang bằng đá chậm rãi kéo dài xuống dưới, rất dài rất dài, Minh Diệu thậm chí không cách nào phân biệt con đường này rốt cục sẽ kéo dài tới địa phương nào.- Chạy tới loại địa phương này để làm chi đây? Chỉ vì né tránh mình sao?Minh Diệu tận mắt nhìn thấy con hạc giấy rẽ vào một chỗ ngoặt, bay vào trong hẻm nhỏ.- Đồ đần, chẳng lẽ nàng không nghĩ ra muốn cùng một người biết pháp thuật chơi trò bịt mắt bắt dê nhất định sẽ chịu thua hay sao?Dọc theo cầu thang trơn ướt đi xuống, Minh Diệu đi vào trong hẻm nhỏ. Mặt trời còn chưa mọc lên, sương mù cản trở tầm nhìn, mà mái hiên trên đỉnh đầu lại ngăn cản ánh sáng vốn đã yếu ớt, con hẻm chậm rãi biến thành một mảnh tối đen.- Hắc, không cần trốn nữa!Minh Diệu lấy tay vuốt chỗ trơn ướt trên vách tường, hô:- Xuất hiện đi, Tầm Nhân Phù của tôi đã tìm được cô rồi đó!Bên tai chỉ truyền tới tiếng vọng của chính thanh âm của mình, còn có thanh âm giọt nước ngẫu nhiên rơi xuống mặt đất phát ra tiếng tí tách. Minh Diệu cau mày, chuyện này rõ ràng có vấn đề ngay từ lúc mới bắt đầu. Mà con hẻm nhỏ này càng thêm dị thường. Minh Diệu có cảm giác mình tựa hồ đang bị người dắt mũi đi từ từ vào trong bẫy rập, nhưng hắn không cách nào tránh né, bởi vì Ada tựa hồ là con mồi trong cạm bẫy này, hắn không đành lòng bỏ lại một mình nàng mà rời đi.- Được rồi, không cần biết ngươi là cái thứ gì, ta đã tới!Minh Diệu hít sâu một hơi, lớn tiếng hô:- Ngươi muốn gặp ta sao? Ta tới, đang đứng ngay chỗ này!Không có bất kỳ tiếng trả lời, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình Minh Diệu.- Ta chán ghét những kẻ giả thần giả quỷ!Minh Diệu mắng một câu, theo hẻm nhỏ tối tăm tiếp tục xâm nhập tới, hắn không còn lựa chọn nào khác. Tầm Nhân Phù nhất định không hề sai lầm, Ada nhất định đang ở bên trong hẻm nhỏ này, hắn phải tìm cho được nàng.Không biết qua bao lâu thời gian, hẻm nhỏ càng ngày càng tối, Minh Diệu cơ hồ không nhìn thấy rõ con đường phía trước. Hắn bắt đầu hoài niệm Thiên Nhãn đã giao dịch với Lilith, nếu có thể sử dụng được năng lực của Thiên Nhãn, tất cả những chuyện trước mắt đã không còn là vấn đề.- Được rồi, bất kể nói như thế nào, ta cũng phải thiếu Alie một lần nhân tình!Minh Diệu quyết định thử dùng lực lượng nhìn trong ban đêm của Alie.Hắn nhắm lại hai mắt, thử đem lực lượng máu huyết tập trung lên đôi mắt. Khi hắn lại mở mắt ra, đồng tử đã biến thành đỏ tươi, thế giới trước mắt lại biến thành màu xanh biếc.- Mặc dù không được mạnh mẽ như Thiên Nhãn, nhưng cũng thật không tệ lắm!Minh Diệu đối với lực lượng nhìn trong bóng đêm của Alie vẫn tương đối thỏa mãn. Tuy rằng nhìn vật gì cũng chỉ là màu xanh biếc, nhưng ít nhất còn có thể thấy rõ con đường phía trước.Minh Diệu tập trung tinh thần cao độ, chậm rãi xâm nhập vào hẻm nhỏ. Ở bên trong hoàn cảnh hiện tại, tùy thời đều có khả năng sẽ bị công kích, Minh Diệu cũng không nghĩ hai vách tường cứng rắn hai bên chỉ đơn thuần là vách đá.- Ba!Minh Diệu cảm giác mình vừa giẫm lên vật gì đó. Hắn cúi đầu nhìn xuống, một con hạc giấy bị hắn giẫm nát dưới chân. Minh Diệu ngồi xổm người, cầm con hạc giấy lên tay cẩn thận quan sát một chút, đích xác, chính là Tầm Nhân Phù mà hắn vừa sử dụng khi nãy.Con hạc giấy bay tới nơi này đã ngừng lại, nói như vậy Ada nhất định ở ngay nơi này. Minh Diệu nhìn khắp chung quanh, không thấy thứ gì cả. Hai bên là vách tường có chút ướt át, toàn bộ thế giới tựa hồ chỉ còn con đường hẹp hòi này.- Cô đang ở đâu?Minh Diệu lớn tiếng kêu lên:- Trả lời tôi đi!- Minh Diệu!Thanh âm một cô gái vang lên từ dưới chân Minh Diệu:- Cứu tôi…cứu cứu tôi…