U Minh Trinh Thám

Chương 370 : Hải biên xuất nhập khẩu

Ngày đăng: 04:23 20/04/20


- Tình huống hiện tại anh cũng nhìn thấy đấy.Thanh âm của Bối Lạp vang lên:- Thông đạo không thể dùng. Anh cũng không thể buộc tôi trực tiếp mang theo Khả Khả từ bờ cát đi xuống biển đi, lỡ bị người chứng kiến còn tưởng rằng chúng tôi đi tự sát đó a!- Tiểu thư Bối Lạp, tôi nghĩ cô nên hiểu rõ.Thanh âm của nam nhân thuộc thành viên hiệp hội có chút bất đắc dĩ, tựa hồ cũng bị Bối Lạp làm thật đau đầu:- Đã có bốn người chết, chúng tôi có thể đem toàn bộ chuyện này trấn áp xuống, gánh vác áp lực lớn mặc kệ cho cô rời đi cũng đã là nhượng bộ không nhỏ…- Đây là thái độ của hiệp hội các anh đó sao?Bối Lạp hừ lạnh một tiếng:- Lúc ấy khi thỉnh tôi tới, các anh cũng không phải thái độ này. Hiện tại thuần dưỡng thủy hầu đã lên quỹ đạo, các anh lập tức đòi trở mặt hay sao?- Hiệp hội của chúng tôi mời cô đến là nhờ cô trợ giúp chăn nuôi thủy hầu, không phải mời cô đến sai khiến thủy hầu đi giết người.Nam nhân kia có chút hổn hển nói:- Cho dù là những người kia có xung đột gì với cô, cũng có thể giao cho chúng tôi đi giải quyết, mà không phải để cô trực tiếp đi giết chết bọn họ. Huống chi mấy người kia căn bản cũng không hề làm chuyện gì, cô vốn không có lý do gì đi giết người ta!- Tôi chán ghét bọn hắn, lý do này đủ rồi!Bối Lạp lạnh băng băng nói:- Nam nhân đều không phải là thứ tốt gì, anh cũng không ngoại lệ!- Bối Lạp tiểu thư, cô không phải đang nghĩ giết luôn cả tôi đi?Nam nhân kia thở dài nói:- Tôi biết cô từng bị chồng mình vứt bỏ, cho nên có chút cực đoan, nhưng thật không ngờ cô lại cực đoan tới mức độ này…- Toàn bộ những nam nhân ôm lòng xấu xa đều đáng chết!Bối Lạp phẫn hận nói:- Đừng cho rằng tôi không biết bọn hắn có chủ ý gì, nhìn thấy hai mẹ con chúng tôi đều là nữ tử yếu ớt, đã muốn xông lên chiếm tiện nghi, tôi phải cho bọn hắn trả giá thật nhiều!- Tôi không muốn tranh luận những chuyện vô nghĩa thế này với cô!Nam nhân kia lại nói:- Tóm lại cái chết của bốn người kia, hiệp hội nể tình cô đã giúp đỡ nên sẽ không trách lỗi của cô, hi vọng cô có thể tranh thủ sau khi thủy triều lên lập tức rời đi Trung Quốc đi!- Vậy sao? Nói như vậy tôi còn phải cảm tạ các anh à?Ngữ khí của Bối Lạp mang theo một tia trào phúng:- Tiền thù lao các anh cũng đã trả xong, tôi cũng không cần cùng Khả Khả lưu lại nơi này, chờ sau khi thủy triều lên chúng tôi sẽ đi!- Vậy là tốt rồi!Nam nhân kia tựa hồ thở phào một hơi nhẹ nhõm:- Nếu là như vậy tôi cũng không muốn tiếp tục quấy rầy, cáo từ!- Chờ một chút!Bối Lạp đột nhiên nói:- Có một việc tôi muốn nói cho rõ ràng. Ba nam nhân trước đích thật do tôi khống chế thủy hầu giết chết bọn họ, tôi thừa nhận. Nhưng cái chết của nam nhân tên Đường Tranh tối hôm qua mời các anh đừng có đem nước bẩn đều dội lên trên người của tôi!- Chuyện này hiện tại cũng đã không còn trọng yếu nữa!Nghe được lời nói của Bối Lạp, nam nhân kia hơi có chút sững sờ trong chốc lát mới nói một câu, xoay người rời đi!Sau khi nam nhân kia rời đi, Bối Lạp cũng không rời khỏi phòng mà lại bước tới mở nhạc. Âm thanh mềm nhẹ vang lên, Từ Mẫn nhẹ nhàng đẩy nắp hầm ra một khe nhỏ, trộm nhìn ra bên ngoài.Bối Lạp vẫn mặc chiếc váy dài bằng tơ màu lam, theo âm thanh vang lên, Bối Lạp nhẹ nhàng nhảy múa bên trong phòng, chiếc váy dài tung bay theo từng chuyển động của Bối Lạp, Bối Lạp nhìn qua chẳng khác gì một con bướm xinh đẹp. Nhưng Từ Mẫn biết rõ con bướm này có độc, cô ta đã độc chết tính mạng của bốn người.- Thời tiết đã càng ngày càng nóng, ở bên ngoài lâu quá đối với thân thể cũng không tốt lắm.Bối Lạp bỗng nhiên xoay xoay cổ, phát ra một tiếng rên rỉ mê người:- Hay là tiếp tục ngâm thêm chốc lát nữa!Ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng mở ra chiếc váy dài, bờ lưng tinh tế cùng mái tóc dài mượt mà chảy xuống bên đầu vai của cô ta. Trong tầm nhìn của Từ Mẫn, bờ lưng trần trụi vô luận là đường cong mê người hay da thịt trắng như tuyết của Bối Lạp đều có thể làm cho nam nhân trở nên phát điên nếu chứng kiến.Nhưng ở trên thân thể lẽ ra vô cùng hoàn mỹ kia lại làm cho Từ Mẫn có cảm giác có một tia không hài hòa. Chiếc váy trong suốt như sa mỏng từ phần eo Bối Lạp chợt vươn ra kéo dài, luôn luôn buông rũ xuống tận mặt đất. Chiếc váy điểm chút màu xanh biếc tựa hồ như bẩm sinh, lại cùng thân thể của Bối Lạp kết thành một chỗ vô cùng hoàn mỹ.Nếu không cẩn thận nhìn kỹ, còn có thể nghĩ Bối Lạp đang mặc một chiếc váy có thể nhìn xuyên thấu bên trong. Nhưng Từ Mẫn lại nhìn thấy thật rõ ràng, đó tuyệt đối không phải là váy, mà là làn da trực tiếp sinh trưởng trên phần eo của Bối Lạp.Bối Lạp nhẹ nhàng đi vào giữa phòng trong, ấn xuống một nút xoay trên vách tường, nguyên bản mặt đất phong bế lại đột nhiên chậm rãi tách ra, lộ ra mặt nước lấp loáng lam quang. Từ Mẫn thật không ngờ bên trong phòng này lại có cơ quan như vậy, còn tồn tại một bể bơi nho nhỏ.- Quá khô khan, lục địa đúng thật là đáng chán ghét!Bối Lạp than thở một câu, chui vào trong nước. Khác với người bình thường, nếu như là người thường luôn sẽ lựa chọn trước tiên bỏ chân vào trong nước, sau đó mới tiếp tục chậm rãi trầm mình xuống dưới. Mà Bối Lạp lại trực tiếp chui đầu vào trong hồ nước.Cả người lướt nhẹ trong hồ, Từ Mẫn đột nhiên cau mày, Bối Lạp này rốt cục lại là ai đây?- Phù phù…Thanh âm của tiếng nước vỗ, bọt nước trong hồ chợt vẩy ra. Từ Mẫn lập tức sững sờ ngay đương trường, thứ vừa vỗ xuống mặt nước làm nổi lên bọt sóng nhìn qua giống như một đuôi cá.Từ Mẫn áp chế nỗi khiếp sợ trong lòng, ngưng mắt nhìn kỹ lại. Chiếc đuôi cá kia tựa hồ là do chiếc váy da từ phần eo của Bối Lạp tạo thành. Chiếc váy kia gắt gao bao kín hai chân của cô ta, hợp thành hình dạng y hệt đuôi cá. Vừa nhìn qua Bối Lạp đang bơi lội bên trong hồ nước, quả thật rành rành là một con mỹ nhân ngư.Từ Mẫn quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch làm ra động tác đừng lên tiếng, ý bảo hai người chậm rãi lui về.Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch gật đầu, ba người thả chậm bước chân thật cẩn thận thối lui về ngã ba trước đó.- Nguyên lai Bối Lạp là người mà hiệp hội mời đến nhờ chăn nuôi thủy hầu.Từ Mẫn nói:- Hiệp hội thần quái vì sao phải chăn nuôi loại tà ác như vậy đây?- Minh Diệu từng đề cập qua với em một chút, đương nhiệm hội trưởng thần quái hiệp hội luôn luôn tận sức cho việc bảo hộ cùng nuôi cấy một ít quỷ quái linh vật đã bị diệt sạch, tựa hồ là cần lợi dụng đặc tính trên người linh vật để chế tạo ra một ít trang bị.Diệp Tiểu Manh nói:- Minh Diệu cho em kiện bảo hộ ngực kia, nghe nói là làm từ da của linh vật gọi là Hỏa Thử, thật thần kỳ. Không chỉ có tác dụng phòng hộ cùng giữ ấm, còn có thể gia tốc vận chuyển linh lực bên trong cơ thể. Cho dù bị làm ô uế, chỉ cần dùng lửa đốt qua sẽ lập tức sạch sẽ trở lại, vô cùng phương tiện.__________________