U Minh Trinh Thám
Chương 532 : Trốn ngục (1)
Ngày đăng: 04:26 20/04/20
Bị nhốt trong phòng thẩm vấn hai tiếng đồng hồ, sau đó, Minh Diệu bị mấy nhân viên đưa tới phòng quan sát. Hai tiếng đồng hồ này chỉ bất quá là mở đầu mà thôi. Chuyện này Minh Diệu rõ ràng trong lòng, Trần Lam cũng rõ ràng. Do đó Trần Lam cũng rất thức thời không hỏi mấy vấn đề ngu xuẩn, để Minh Diệu bớt đi rất nhiều lạc thú có thể đả kích hắn.Nguyên bản khi từ bên trong đi ra, Minh Diệu còn tưởng rằng phải chấp hành nhiệm vụ gì trọng đại, do đó mang theo người lượng lớn phù chú và cái hộp nhỏ màu xanh kia.Hiện tại những thứ này đều bị coi là vật phẩm nguy hiểm. Bất quá còn may, bởi Minh Diệu tốt xấu gì cũng từng coi như là người của hiệp hội, hơn nữa dù sao hắn cùng những nghi phạm khác khác nhau. Trước khi sự tình còn chưa còn được làm rõ, nhân viên canh giữ đối với hắn cũng khách khí. Minh Diệu xin một điếu thuốc lá, ngồi trên chiếc giường trong phòng quan sát nhỏ hẹp phun mây nhả khói.- Ngươi thật nhàn nhã.Một thanh âm nữ nhân từ dưới chân Minh Diệu vang lên. Trong giọng nói lẫn lộn tâm tình oán hận cùng kích động.- A, coi như không tệ đi sao!Minh Diệu thò đầu ra nhìn, người canh giữ cũng không có chú ý tới hắn, lúc này mới nhỏ giọng nói:- Tiểu Manh sao rồi?- Không có việc gì. Nàng hiện tại đang ở một nơi rất an toàn.Bóng đen từ dưới chân Minh Diệu lộ ra nửa người, nổi giận đùng đùng nhìn Minh Diệu.- Ngươi thiếu ta một lời giải thích.- Vậy chờ khi nào có thời gian lại nói đi sao.Minh Diệu đứng dậy duỗi người.- Xem ra ở chỗ này tiếp tục đợi, cũng không biết được cái gì hữu dụng. Ngươi cũng đã đến, không bằng trực tiếp cứu ta ra đi thôi?- Cứu ngươi? Cứu kiểu gì?Mị chỉ vào linh cụ buộc trên người Minh Diệu nói:- Trên người mang theo món đồ này chỉ e ngươi không cách nào sử dụng năng lực đi sao? Chìa khóa thứ này ở đâu.- A, không cần!Minh Diệu cười cười. Hắn đưa tay ở trên khóa của linh cụ buộc trên người mình ra sức một cái, linh cụ do kim loại đặc thù chế thành kia trong nháy mắt gãy, khóa cũng mất đi tác dụng, Minh Diệu trực tiếp đem linh cụ từ trên người cởi ra.- Ngươi làm sao làm được?Mị kinh ngạc hỏi. Loại linh cụ trói buộc này, nàng trước đây thấy qua, là cho người có linh năng lực phạm tội sử dụng. Bị đồ vật này chế trụ, người bị chế trụ không chỉ không thể sử dụng linh lực. Lại thêm linh lực trong thân thể cũng sẽ trong thời gian ngắn tiêu tán hầu như không còn, trở nên giống như thường nhân. Do đó phạm nhân đeo loại hình cụ này, người canh giữ căn bản không cần lo lắng bọn họ sẽ trốn ngục. Bởi vì coi như là có giúp đỡ bọn hắn đem linh cụ trói buộc giải trừ sạch. Trong thời gian ngắn, phạm nhân cũng vô pháp khôi phục lực lượng vốn có, do đó người canh giữ cũng không quá nghiêm ngặt. Thế nhưng Mị chưa từng thấy hoặc nghe nói qua, có ai có thể tự mình đem linh cụ trói buộc trên người mình lấy ra.- Ha hả, loại đồ vật này chỉ để đối phó với linh năng lực giả bình thường còn có chút tác dụng.Thấy ánh mắt kỳ quái của Mị, Minh Diệu cười cười.- Thế nhưng ngươi biết, ta lại không phải bình thường, do đó...Nguyên lý linh cụ trói buộc là lợi dụng phương thức áp bách phách kết của linh năng lực giả ngăn cản họ phát huy linh lực của mình, đồng thời để linh lực vốn chứa đựng trong phách kết thông qua phương thức đè ép tiêu tán ra bên ngoài cơ thể. Thế nhưng bởi lúc trước thân thể của Minh Diệu bị thương tổn quá mức nghiêm trọng, toàn bộ kinh mạch và huyết quản trên người đều bị phá hư sạch sẽ. Vì chữa trị thân thể này, Lilith đã phí không ít khí lực. Chính là đem kinh mạch trong cơ thể Minh Diệu triệt để thay đổi.Hiện tại Minh Diệu đã không phải sử dụng phương pháp lợi dụng phách kết để chứa đựng linh lực. Linh lực tràn ngập mỗi một góc trong thân thể hắn. Do đó đơn thuần dựa vào linh cụ trói buộc áp bách phách kết làm linh năng lực giả mất đi lực lượng, đối với Minh Diệu mà nói, căn bản một chút tác dụng cũng không có. Giống như một bộ trang sức tạo hình có chút kỳ quái, không thích liền trực tiếp cởi ra là được.- Nếu linh cụ trói buộc không có chút tác dụng nào đối với ngươi mà nói, vậy tự ngươi có thể thoát ra. Còn cần ta cứu ngươi sao?Mị tức giận nói.- Đừng nói như vậy, tuy rằng hiện tại ta cả người đều rất ngứa ngáy, muốn tìm mấy người xuất thủ thử xem, thế nhưng đem hiệp hội náo loạn, long trời lở đất không phải ý kiến hay.Minh Diệu vừa cười vừa nói:- Một mình ta tuy rằng cũng có thể, thế nhưng lại phải phí không ít công phu. Nếu ngươi tới giúp đỡ, như vậy tự nhiên sẽ dễ dàng hơn một chút.- Được rồi!Mị bất đắc dĩ gật đầu:- Phải làm như thế nào?- Rất đơn giản!Minh Diệu nói với Mị rằng:- Sau khi ta bị giải đến đây, bọn họ đem đồ vật tùy thân của ta đều thu mất. Hẳn là đặt trong phòng trữ vật. Ngươi chỉ cần lén lấy chúng trở lại cho ta là được.- Lặng lẽ trộm trở lại?Mị kỳ quái hỏi:- Ngươi cũng có thể sử dụng linh lực, trực tiếp giết ra ngoài không phải được sao?- Nữ nhân bạo lực, ta nói như thế nào, ngươi cứ làm như thế, sao nhiều lời như vậy?Minh Diệu cười lấy tay bắn lên gáy Mị một cái. Bởi hai tỷ muội này bộ dáng giống nhau, khi Minh Diệu ở cùng Mị đều sản sinh một loại ảo giác, coi Mị là Diệp Tiểu Manh, do đó nhịn không được muốn khi dễ một chút.- Nghe lời, đi thôi.- Bớt khoa chân múa tay với ta đi, ta biết làm sao mà.Mị dùng hành động chứng minh bản thân cùng muội muội khác nhau. Diệp Tiểu Manh tối đa là lầm bầm vài câu kháng nghị một chút mà thôi. Còn Mị phản kháng thì tỏ rõ kịch liệt hơn nhiều. Trên chiếc giường Minh Diệu đang ngồi xuất hiện một lỗ thủng trong suốt. Vị trí vừa đúng ở giữa hai đùi của Minh Diệu. Minh Diệu phỏng đoán một chút, cách mệnh căn của mình khoảng ba bốn thước mà thôi. Thiếu chút nữa liền thành thái giám, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hắn chậm rãi rơi xuống.Mị hướng về phía Minh Diệu làm một thủ thế uy hiếp, thân thể chìm vào trong hắc ám.Lẻn vào trộm cắp, loại chuyện này đối với nàng là việc quen tay dễ làm mà thôi. Sau năm phút đồng hồ, nàng mang theo đồ vật trước khi Minh Diệu bị giam lấy trở lại.- Đồ vật lấy về rồi, hiện tại chúng liền giết ra ngoài đi sao?Mị nói với Minh Diệu đang thu thập đồ vật rằng:- Ta đã chuẩn bị xong.- Đã nói rồi, lần này không nên đánh đánh giết giết, bớt chút khí lực đi.Minh Diệu bên trong đồ vật mà Mị lấy về tìm ra một bức họa lắc lắc trước mặt nàng.- Chớ nên quấy rầy bọn họ, chúng ta tự mình đi thôi, không cần bọn họ tiễn chúng ta.- Đây là cái gì?Mị kỳ quái hỏi.- Cửa.Minh Diệu đem linh lực rót vào điếu trụy trong tay, một đạo bạch sắc quang mang từ trên đó chiếu xạ lên vách tường phòng giam, biến thành một cánh cửa ánh sáng màu trắng.- Lần trước từ chỗ nữ ác ma Lilith lấy được. Tuy rằng không giống cánh cửa thần kỳ của Doremon có thể thay đổi vị trí cửa ra, nhưng sử dụng cũng coi như thuận tiện.- Phía sau cánh cửa này thông tới đâu?Mị cảm giác cánh cửa này nhìn tựa hồ rất quen mắt, nàng mơ hồ nhớ rõ đã từng thấy qua đồ vật tương tự trong phòng thí nghiệm, thế nhưng lại không dám khẳng định.