U Minh Trinh Thám
Chương 543 : Đối kháng (1)
Ngày đăng: 04:26 20/04/20
- A, đúng vậy đúng vậy, vả lại ta hiện tại cũng không có chứng cứ gì, ngươi muốn đổ tội cho ta thế nào chả được.Minh Diệu thản nhiên đáp.- Như vậy xin hỏi Trần bộ trưởng, hiện tại ta đang ngồi ở đây. Ngươi muốn thế nào?- Đem ngươi bắt trở lại chậm rãi điều tra.Khóe miệng Trần Lam lộ ra một tia tiếu ý âm lãnh.- Bất quá xét thấy lúc trước ngươi đã dùng phương pháp không rõ thoát khỏi phòng quan sát. Do đó ta thấy ngươi rất nguy hiểm, tốt nhất vẫn là làm cho ngươi mất đi năng lực phản kháng.- Đem ta đánh trọng thương, sau đó bắt trở lại, đúng không?Trong giọng nói của Minh Diệu không nghe ra được bất cứ một tia tâm tình ba động gì, tựa hồ đối với Trần Lam uy hiếp cũng không thèm để ý.- Chỉ bằng chút người đó của ngươi sao?- Chút người đó của ta?Trần Lam hừ lạnh một tiếng. Vì vây bắt Minh Diệu, hắn mang đến toàn bộ nhân thủ, lại còn bày thiên la địa võng, hắn không tiếp thu Minh Diệu có thể từ nơi này trốn được ra ngoài.- Ngươi có thể phản kháng thử xem, bất quá ta nói trước, nếu như ngươi phản kháng, thủ hạ của ta khi hạ thủ có thể sẽ nặng hơn một ít.- A, như vậy ta ngược lại có chút mong chờ đó...Lời còn chưa dứt, thân ảnh Minh Diệu lại đột nhiên biến mất trước mặt Trần Lam. Cùng lúc đó, hai nhân viên gần Minh Diệu nhất thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống, mất đi tri giác.- Đến đây đi, để ta hoạt động một chút.Minh Diệu đứng tại chỗ, vặn vẹo các đốt ngón tay, thản nhiên nói.- Ta cũng rất muốn biết, hiện tại ta đến tột cùng có thể làm được trình độ nào?Trong lòng Trần Lam cả kinh. Hắn vừa rồi thậm chí cũng không có thấy Minh Diệu xuất thủ ra sao. Hai gã thủ hạ đã ngất đi. Mặt Trần Lam băng lãnh làm một thủ thế, hơn mười gã nhân viên mặc âu phục màu đến kia liền cùng nhau xông về phía Minh Diệu, còn chính hắn thì lui về phía sau hai bước.Cúi người tránh thoát linh khí bắn đến, Minh Diệu bước về phía trước một bước, một quyền nện lên cằm một gã nhân viên. Quyền đầu bao bọc Kim Quyết tựa như một thanh đại chùy trực tiếp đem tên nhân viên kia đánh bay ra ngoài. Thân thể bay giữa không trung còn va vào mấy gã đồng bạn phía sau. Bởi những người này đều là thành viên hiệp hội, chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Trần Lam mà thôi, do đó Minh Diệu cũng không muốn hạ thủ quá nặng, nhân viên kia giãy dụa trên mặt đất vài cái, lại đứng lên.Mấy đạo linh khí màu sắc khác nhau nhân cơ hội đánh lên lưng Minh Diệu, nổ ra một mảnh hỏa doa đủ mọi màu sắc, dẫn cháy áo của hắn. Bạo tạc tuy rằng nhìn qua uy lực mạnh, nhưng cũng không có tạo thành thương tổn cường đại đối với Minh Diệu. Chỉ là để thân thể hắn hơi chút mất đi cân bằng. Mà hỏa diễm trên áo cũng không có tiếp tục thiêu đốt, mà chỉ trong nháy mắt liền tắt đi.- Ta tựa hồ minh bạch, đây là bản chất sao?Minh Diệu giống như đột nhiên hiểu ra cái gì đó. Vừa rồi hắn cũng không có cố ý muốn dập tắt hỏa diễm trên người. Mà chỉ đơn thuần phản ứng theo bản năng muốn dùng linh lực áp chế hỏa diễm thiêu đốt một chút mà thôi. Thế nhưng không ngờ chỉ là tâm niệm khẽ động, hỏa diễm kia liền trong nháy mắt dập tắt, linh lực của hắn thậm chí còn chưa kịp phát huy tác dụng.Phải biết rằng đây không phải hỏa diễm bình thường, mà lợi dụng linh lực kịch liệt ma sát sản sinh, nếu như không có linh lực áp chế, cho dù dùng nước đổ lên cũng sẽ không tắt.- Xem ra ta hẳn là thử lại, xem có tác dụng đồng dạng hay không?Minh Diệu quay đầu, nhìn lục sắc nhuyễn tiên trong tay tên nhân viên đang tiến về phía hắn.Nhìn Minh Diệu đánh về phía mình, tên nhân viên kia có chút kinh hãi. Lục sắc nhuyễn tiên trên tay hắn đầy gai sắc bén, tựa như gai hoa hồng. Bị cây nhuyễn tiên này quất lên người, kết cục duy nhất đó là da tróc thịt bong. Cây nhuyễn tiên này là do một loại linh thảo đặc thù chế thành, cứng cỏi lại không mất đi sự mềm mãi, hơn nữa bị gai trên nhuyễn tiên đâm trúng. Người bị đâm trúng còn có thể bị những gai nhọn đó hút đi đại lượng linh lực, là một trong vật phẩm trang bị cao cấp của hiệp hội. Vốn theo lý mà nói, vật phẩm xa hoa này nhân viên căn bản không có tư cách sử dụng, thế nhưng vì muốn bắt Minh Diệu, Trần Lam dốc hết vốn, mỗi một thành viên hiệp hội đến đây chấp hành nhiệm vụ vây bắt đều được trang bị đến tận răng. Trong tay nắm đồ tốt bình thường căn bảnngay cả nhìn cũng không có tư cách này, nhân viên kia trong lòng không khỏi có thêm vài phần tự tin. Hắn bản năng phất nhuyễn tiên trong tay, lao đầu về phía Minh Diệu.Đối với cây roi bay đến, Minh Diệu không tránh không né, mà dừng lại. Bởi vì cây roi kia uy lực cường đại, cho nên lúc dùng roi chính là lúc nhân viên ngoại cần ra tay, những nhân viên ngoại cần khác đều rất ăn ý lui về sau một bước.Vũ khí uy lực cường đại, nhưng sử dụng có thỏa đáng không phải xem người sử dụng. Nếu như đưa một khẩu súng ngắn nòng lớn cho một hài tử không đến năm tuổi..., như vậy kết cục chính là nó chẳng những không giết chết được đối thủ, mà còn bị sức giật làm nát cả cánh tay. Tuy rằng Trần Lam phòng ngừa vạn nhất nên đã phân phát tất cả trang bị cao cấp của hiệp hội chế tác cho thủ hạ của mình. Nhưng những người này chỉ là nhân viên ngoại cần tầng chót nhất thôi, chưa nói đến thành thạo, mà ngay cả có thể sử dụng cũng tương đối miễn cưỡng, hơn nữa nắm trong tay loại vũ khí có tính sát thương cao này, rất dễ xảy ra chuyện ngộ thương đồng đội trong hỗn chiến. Cho nên đối với Minh Diệu mà nói đây cũng là một chỗ tốt, tối thiểu là khi hắn một người ở trong địch nhân, địch nhân khác vì không bị đồng bạn mình ngộ thương nên đều thối lui ra khỏi vòng chiến, tránh khỏi tình trạng quẫn bách khí bị vây công.Thấy Minh Diệu vậy mà không hề phòng bị với cây roi trên tay mình, nhân viên ngoại cần kia không khỏi vui vẻ. Chỉ cần bị cây roi này cuốn vào trong, chẳng những sẽ bị gai ngược đâm vào khiến thương tích đầy mình, mà linh lực còn bị hút khô toàn bộ, tại trong thời gian ngắn biến thành trạng thái suy yếu. Hiện giờ trong đầu nhân viên ngoại cần này đã tưởng tượng đến tràng cảnh mình thành công thăng chức rồi.Minh Diệu vươn tay đến cây roi đang bay đến trước mặt, Kim Quyết bao phủ bên ngoài, Minh Diệu dùng tay không trực tiếp nắm lấy cây roi kia. Nguyên bản tràng cảnh tay hắn huyết nhục mơ hồ cũng không xuất hiện, cây roi vốn thế đại lực trầm xen lẫn tiếng xé gió bị Minh Diệu cầm chặt, nhẹ nhõm như dùng tay phải nắm lấy tay trái vậy, bàn tay yếu ớt tiếp xúc vào mấy cây gai nhọn hoắt kia, nhưng ngay cả da cũng không chút bị thương.- Quả là thế.Minh Diệu nở nụ cười. Tâm niệm vừa động, tay cầm cây roi bỗng động, một màn Minh Diệu tay không bắt lấy khiến kim bí quyền kinh ngạc đến ngây người đột nhiên cảm thấy cây roi trong tay có chút không nghe lời... chuôi roi nắm trong tay lay động kịch liệt, tựa hồ như bỗng nhiên có tánh mạng muốn tránh thoát khỏi bàn tay của hắn vậy. Hắn còn chưa kịp phản ứng xem xảy ra chuyện gì thì cây roi vốn nằm trong tay liền thoát khỏi sự khống chế của hắn, giống như một độc xà linh xảo vậy, quấn từng vòng trên vòng eo hắn.