U Minh Trinh Thám

Chương 626 : Viện quân

Ngày đăng: 04:27 20/04/20


Thiên lôi cường đại mang theo lôi điện cuồng bạo từ đỉnh đầu giáng thẳng xuống, cho dù mục tiêu không phải là mình nhưng Minh Diệu cùng Mị cũng bởi vì lực đánh vào đáng sợ kia mà bị đánh bay ra ngoài.Trước mắt trống rỗng, bên tai chỉ còn lại tiếng nổ vang ầm ầm. Qua thời gian thật dài, hai mắt Minh Diệu mới miễn cưỡng có thể thấy rõ được đồ vật. Toàn bộ thế giới đều giống như xoay tròn thật nhanh, loại cảm giác mê muội này làm cho hắn muốn nôn mửa. Minh Diệu may mắn bản thân mình đã sớm dùng Kim Quyết bảo vệ thân thể, nếu không chỉ sợ hắn đã bị trực tiếp hôn mê. Nghĩ tới đây hắn không khỏi bận tâm cho Mị, tuy rằng nàng có thể nhanh chóng di chuyển bên trong ảnh tử, hơn nữa nàng cũng cách xa chỗ Eva, nhưng linh lực của Mị còn kém hắn thật lớn.Thanh âm ầm ì trong đầu làm cho Minh Diệu không thể nghe được tiếng hô của chính mình, tự nhiên cũng không nghe được tiếng trả lời. Trong tầm mắt mơ hồ không rõ chỉ có thiên lôi đang không ngừng đánh xuống tại địa phương cách hắn không xa. Nơi đó có một bóng người đen trắng xen lẫn đang đứng, dùng trường thương trong tay không ngừng nghênh đón thiên lôi đang đánh xuống. Đó là cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy trước khi hôn mê.Khi hắn mở mắt lần nữa, bật người đứng lên khỏi mặt đất, chỉ nhìn thấy được một động lớn sâu không thấy đáy. Bên trong động tản ra nhiệt khí kim loại bị hòa tan, nhưng bóng người vốn đứng nơi đó lại chẳng biết đi đâu.Minh Diệu nâng Mị ngã cách đó không xa, thử xem mạch đập của nàng lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hoàn hảo, tuy rằng linh lực thật mỏng manh nhưng cũng không có gì trở ngại, hẳn chỉ là bị hôn mê mà thôi.Nhưng hắn vừa thả lỏng chưa bao lâu liền căng thẳng lên. Bình thủy tinh thật lớn vốn đứng lặng giữa phòng hiện tại đã bị đánh vỡ, cô gái bên trong đã không còn biết tung tích.- Tiểu Manh!Minh Diệu lo lắng tìm kiếm khắp nơi:- Cô đang ở đâu?Rốt cục sau bình thủy tinh kia Minh Diệu đã phát hiện một tia khác thường. Một đạo vết rách giống như bức tường giấy bị xé mở lưu lại, đông cứng xuất hiện trong hư không. Ở sau vết rách kia là một mảnh tối đen, phảng phất giống như miệng của một con quái thú ăn thịt người.- Thật không ngờ người kia chẳng những ngăn cản được thiên lôi công kích còn có thể tùy ý xé rách không gian!Minh Diệu cau chặt mày, bên trong đại sảnh chỉ có ba người, đợi khi hắn tỉnh lại chỉ còn hai.Vốn cho rằng Eva đã bị thiên lôi uy lực mạnh mẽ liên tục oanh kích đã hóa thành bụi đất, lại thật không ngờ cô ta cường hãn tới mức vừa chống đỡ được thiên lôi công kích vừa xé rách không gian đem cả Tiểu Manh mang đi.Eva xuyên qua vết rách đi tới không gian khác, như vậy thiên lôi đương nhiên không thể tiếp tục truy kích cô ta. Dù sao thiên lôi tồn tại là vì bảo hộ thế giới này, nếu người kia thoát đi thế giới khác tự nhiên không còn nằm trong phạm vi công kích của nó.Minh Diệu không chút do dự, hắn cũng không hề nghĩ tới bản thân mình đi xuyên qua nơi đó có bị không gian loạn lưu xé thành mảnh nhỏ hay không, cũng không hề nghĩ qua mình còn có thể trở về được nữa hay không. Hắn chỉ biết Eva mang theo Tiểu Manh bỏ chạy, hắn sờ sờ Hoài Tố nằm trên tay, lập tức chạy thẳng vào vết rách không gian đang không ngừng thu nhỏ lại.Nếu như Eva có thể tùy ý xé mở không gian đi qua giữa hai thế giới, như vậy cô ta nhất định sẽ quay trở lại. Hơn nữa đến lúc đó Minh Diệu phải đối mặt là Eva đã chiếm cứ thân thể của Tiểu Manh. Đối diện với gương mặt khả ái có chút ngốc nghếch của nàng, Minh Diệu tự nghĩ mình tuyệt đối sẽ không còn dũng khí tiếp tục động thủ với đối phương. Nhưng cho dù ném bỏ hết thảy những vấn đề này, cũng chỉ nói một điểm Eva bắt đi Tiểu Manh, Minh Diệu nhất định cũng phải đuổi theo. Không có nguyên nhân nào khác, đơn giản vì người bị bắt là Diệp Tiểu Manh.Xuyên qua khe không gian, đôi chân Minh Diệu giẫm lên mặt đất cứng rắn. Khác với trong tưởng tượng, nơi này tạo cho người ta loại cảm giác bị đè nén tới cực độ, thổ địa màu đen, không trung màu đen, còn có vô số sát thần thương bị ném đầy trên mặt đất chẳng khác gì rác rưởi.Minh Diệu nhìn thấy được bóng người đang phi hành cách đó không xa. Hai cánh một đen một trắng, ngay thân thể cũng nửa đen nửa trắng, làm cho Minh Diệu hồi ức lại loại chocolate giá rẻ được bán ở siêu thị dưới lầu. Tốc độ phi hành của bóng người kia cũng không nhanh, hơn nữa độ cao cũng không ngừng biến hóa, tựa hồ đang không cách nào khống chế được thân thể của chính mình. Minh Diệu thuận tay nắm lấy một cây sát thần thương cắm bên cạnh, hướng bóng người kia phóng tới.Eva đang phi hành trên không trung, trong lòng mang theo vô tận phẫn nộ cùng oán hận.Nhân loại đáng chết kia đã nhiều lần đem nàng ta lừa vào cạm bẫy, mà cô ta lại nhiều lần liên tục mắc mưu. Nàng đem hết thảy chuyện này quy kết là địch nhân rất giảo hoạt mà chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình quá ngu xuẩn.Trong ngực Eva đang ôm một cô gái toàn thân trần trụi, cô gái kia nhắm mắt không hề nhúc nhích, chỉ có đồi ngực phập phồng chứng tỏ nàng vẫn còn sống.Tuy rằng rất muốn đem nhân loại kia giết chết, nhưng Eva cũng biết hiện tại mình không làm được.Trong cơn mưa thiên lôi đang không ngừng giáng xuống, có thể ngăn cản cùng xé vỡ không gian chạy trốn đã là cố gắng lớn nhất của nàng ta.- Trước tiên cứ để cho ngươi đắc ý một chút đi!Eva ôm chặt cô gái trong lòng, tuy rằng linh thể bị thiên lôi oanh kích hao tổn nghiêm trọng, nhưng chỉ cần thân thể này vẫn còn, tu dưỡng thêm một thời gian là cô ta có thể quay trở lại thế giới kia tiếp tục hoàn thành kế hoạch của chính mình. Chỉ cần hoàn mỹ dung hợp với thân thể này, lần này tuyệt đối sẽ không còn người nào có thể ngăn cản nàng ta.Eva suy nghĩ quá mức đầu nhập nên xem nhẹ sau lưng mình. Đợi khi Eva phục hồi lại tinh thần, sát thần thương ở sau lưng cơ hồ đã đâm vào người. Eva vội vàng bay vòng ba trăm sáu mươi độ trên không trung. Thật khó khăn né tránh được trường thương phóng tới từ phía sau, nhưng vẫn tước đi vài cọng lông chim trên cánh.Điều này cũng không thể trách được Eva, dù sao không gian này từ khi cô ta đến cũng chỉ có một mình Eva là vật thể có năng lực hoạt động. Nham thạch cùng thổ địa băng sương, không trung màu đen, sát thần thương như cỏ dại đầy mặt đất, đây là toàn bộ những gì hình thành nơi ước thúc trong truyền thuyết.Eva kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy được nam nhân khiến cô ta oán hận đến muốn hộc máu. Người kia không ngờ dám liều lĩnh xuyên qua khe không gian, đuổi theo cô ta chạy tới tận nơi này. Nghĩ đến đây Eva không khỏi muốn ngửa mặt lên trời bật cười lên điên cuồng, ở địa phương này không bị thiên lôi quấy nhiễu, cũng không có thân thể trói buộc, dù người kia có bố trí thêm bao nhiêu cạm bẫy cũng tuyệt đối sẽ biến thành bụi bặm trên mặt đất màu đen kia.Minh Diệu cũng biết tình cảnh hiện tại của mình thật không xong, hoàn cảnh lạ lẫm, đối mặt lại là địch nhân cường đại. Tuy rằng kẻ địch thoạt nhìn đang bị thương, nhưng Minh Diệu cũng biết đối phương cũng không bị thương nặng bao nhiêu. Hơn nữa làm cho hắn phải đau đầu chính là trên tay đối phương còn đang nắm lấy át chủ bài đủ làm cho hắn băn khoăn.