[Dịch]U Minh Trinh Thám
Chương 103 : Khuyển Địa Ngục
Ngày đăng: 20:33 16/09/19
- Nhắm mắt lại, không được nhìn.
Một tiếng hét lớn đánh thức Từ Mẫn. Nàng cảm giác có người túm cổ áo của nàng, dùng một tay lôi kéo nàng trở về.
Từ Mẫn nặng nè ngã trên mắt đất, phía sau lưng ngã xuống cảm thấy đau đớn. Một thân hình béo mập xuất hiện trước mắt nàng, là Lê bàn tử.
- Lá gan của cô cũng thật lớn, cô có biết hay không, nếu như cô đi qua cây cầu kia thì cô đã chết rồi?
Vẻ mặt của Lê bàn tử dở khóc dở cười nhìn Từ Mẫn đang nằm trên mặt đất trừng mắt nhìn hắn.
Từ Mẫn từ trên mặt đất đứng lên, lúc này mới nhìn rõ, thì ra chỗ nàng vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi là một cây cầu. Một khối bia đá thật lớn dựng ở đầu cầu. Trên đó có viết ba chữ phồn thể rất to - Cầu Nại Hà.
- Thế này là sao…Vừa rồi rõ ràng tôi không có thấy tấm bia đá này?
Từ Mẫn nhớ tới lời nói của Ada là nàng không được đi qua cầu. Mồ hôi lạnh cũng đều rơi xuống.
- Vừa rồi cô mới bị tứ giao đạo quỷ mê hoặc ánh mắt, cho nên không nhìn thấy.
Lê bàn tử đẩy xe lăn đi tới trước mặt Từ Mẫn.
- Làm sao cô lại một mình đi tới nơi này? Minh Diệu đâu?
- Đúng rồi Minh Diệu!
Lúc này Từ Mẫn mới nhớ tới mục đích chủ yếu.
- Mau hỗ trợ, Minh Diệu bị ác ma kéo đi rồi!
Lê bàn tử dẫn Từ Mẫn đi về cái phòng nhỏ âm u cũ nát kia, sau khi nghe xong Từ Mẫn miêu tả, Lê bàn tử sửng sốt cả nửa ngày, mới thở dài một hơi.
- Hai người các cô không thể khuyên nhủ hắn, tiểu tử này luôn con mẹ nó chứ, làm ra những chuyện tình khiến người ta hết hồn.
- Vốn chúng tôi nghĩ cũng không có gì nguy hiểm.
Từ Mẫn nhỏ giọng than thở.
- Ada lại là đem địa phương kia bố trí lợi hại như vậy, tôi nghĩ cũng sẽ không có gì nguy hiểm.
- Vô nghĩa.
Lê bàn tử liếc nàng một cái.
- Cô làm lợi hại như vậy, ác ma kia lại không phải là người ngu, sẽ ngoan ngoãn nhảy đến cạm bẫy của các cô sao?
- Trước tiên đừng quản nhiều như vậy, cứu Minh Diệu ra đã rồi nói sau.
Từ Mẫn dắt Lê bàn tử muốn đi ra ngoài.
- Cứu, cứu, cứu! Cô có biết nó đưa Minh Diệu đến đâu không? Ta cứu như thế nào đây.
Lê bàn tử giằng tay Từ Mẫn ra.
- Hơn nữa theo như lời của cô, ác ma kia lợi hại như vậy, ta có đi cũng chỉ là nhiều hơn một đống thịt béo nằm trên mặt đất mà thôi.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Từ Mẫn gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
- Vậy anh mau nghĩ biện pháp đi.
Lê bàn tử liếc xéo mắt nhìn bộ dáng gấp gáp của Từ Mẫn, có chút muốn cười. Hắn cũng không cần lo lắng cho Minh Diệu. Nếu ác ma kia thật sự muốn hại Minh Diệu thì cũng không cần bắt hắn đi, trực tiếp giết chết tại chỗ là được. Nói tiếp, tiểu tử Minh Diệu này luôn rất được lòng nữ nhân, ác ma kia không phải là nữ nhân sao, bị Minh Diệu ba xạo vài câu, nói không chừng lại ngã xuống cũng nên.
- Cô đừng vội.
Lê bàn tử bảo Từ Mẫn ngồi xuống trước.
- Việc này ta sẽ tìm người giúp đỡ, tìm được người có thể giúp được.
Lê bàn tử nhẹ nhàng phất phất tay.
- Tiểu Tam.
Một đạo chỉ lục sắc từ trong cái bình trên giá đỡ bay ra, dừng ở trên tay của Lê bàn tử.
Từ Mẫn biết, lục quang thoạt giống như là đom đóm kia chính là tiểu quỷ Lê bàn tử nuôi. Nàng nhớ tới bà già có đôi mắt mê hoặc đụng phải trên đường kia, không khỏi rùng mình một cái.
- Đi nói chuyện với lão gia tử một tiếng, bảo hắn nghĩ biện pháp. Đi nhanh về nhanh.
- Lê bàn tử than thở hai câu với đạo lục quang, khẽ vẫy tay một cái, đạo lục quang kia liền bay nhanh ra khỏi cửa phòng.
- Đợi một chút đi, rất nhanh sẽ có hồi âm.
Lê bàn tử ý bảo Từ Mẫn ngồi xuống, khoanh tay liếc nhìn nữ cảnh sát này một cái.
- Lá gan của cô cũng thật là lớn, nếu không phải tiểu quỷ nói với ta là có người lạ xông vào, ta lại tò mò tới xem một chút thì cô thật sự có thể đã qua cầu Nại Hà tới địa phủ rồi.
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ nhớ lần trước Minh Diệu đưa tôi tới rõ ràng không phải là như thế này.
Từ Mẫn nhìn thoáng qua cái ghế, sắc mặt màu thâm hồng mang theo mấy vết bẩn không hài hòa màu đen. Nàng ngồi xuống.
- Tôi nhớ lần trước sau khi xuống xe một lúc là có thể đến nơi rồi.
Lê bàn tử nghe xong, mồ hôi đầy đầu.
- Lần trước Minh Diệu dẫn cô tới chính là mang theo cả thân thể đi vào, huống chi có Minh Diệu dẫn đường, bản thân cô sẽ không bị lạc đường. Lần này cô lại dùng trạng thái hồn phách xông tới, nếu không phải là ta kéo cô lại, đi qua cầu Nại Hà, cô thật sự sẽ không thể về được.
- Tôi làm sao biết được còn có nhiều thứ rối tung rối mù như vậy.
Vẻ mặt Từ Mẫn bất mãn.
- Còn nữa, anh cố ý muộn như vậy mới tới đón tôi, nếu mà tôi bị cái con quỷ kêu là gì gì ấy giết thì làm sao bây giờ, làm tôi sợ muốn chết.
Vẻ mặt của Lê bàn tử dở khóc dở cười.
- Trạng thái của cô hiện tại cùng quỷ cũng không khác gì nhau, quỷ thì sợ gì quỷ. Hơn nữa tứ giao đạo quỷ kia sẽ không giết cô, nó chỉ là muốn dọa nạt cô, mê hoặc ánh mắt của cô, không cho cô thấy rõ đường. Chỉ cần tâm trí của cô kiên định, trong lòng không có ác niệm gì, nó sẽ không làm gì được cô.
- Làm sao tôi biết được.
Từ Mẫn vẫn như cũ không thuận theo không buông tha, khiến cho Lê bàn tử hiểu được vì cái gì mà Minh Diệu nói không được tranh luận với nữ nhân.
- Tôi lại không giống các người bắt quỷ, nuôi quỷ linh tinh. Đối với việc này, cái gì cũng biết. Đều là do Minh Diệu hại, xem sau này ta giáo huấn hắn như thế nào.
Đem trách nhiệm đổ hết lên người nam nhân, người còn chưa cứu trở về được mà đã bắt đầu lo lắng báo thù như thế nào. Lê bàn tử lay lay đầu. Xem ra những ngày sau này Minh Diệu sẽ khó khăn hơn cả hắn.
Một đạo lục quang từ ngoài cửa bay vào, rơi xuống trên tay Lê bàn tử. Đúng là tiểu quỷ Tiểu Tam được Lê bàn tử phái đi truyền tin không lâu trước đây.
Lê bàn tử cúi đầu, nghe trong chốc lát, phất phất tay. Tiểu tử kia liền bay về trong cái bình ở trên giá đỡ.
- Yên tâm đi, không có chuyện gì.
Lê bàn tử cười nói với Từ Mẫn.
- Nhất định sẽ trả lại cho cô một Minh Diệu vui vẻ.
- Thế nào? Đã tìm được cao thủ đi cứu hắn sao?
Từ Mẫn vội vàng hỏi.
- Tiểu tử Minh Diệu này thật ra là có vận cứt chó.
Lê bàn tử bĩu môi.
- Vừa gặp dịp, cam đoan với cô hắn không có chuyện gì, cô hãy đi về trước đi.
Từ Mẫn còn muốn hỏi thêm nữa, đột nhiên cảm thấy một trận mệt mỏi ập đến, tiếp theo liền mất đi tri giác.
- Tỉnh, tỉnh.
Trong mơ hồ, Từ Mẫn bị Ada lay tỉnh.
- Tại sao cô lại trở về, ta còn chưa gọi cô về mà.
- Ta cũng không biết sao lại thế này.
Từ Mẫn dụi dụi con ngươi, chuyện vừa rồi giống như là một giấc mộng, sau khi tỉnh lại thì vẫn là ở trong văn phòng của Ada.
- Có thể là cái tên mập mạp kia đã mạnh mẽ lôi ta trở lại.
- Cô tìm được tên mập mạp kia sao? Rốt cuộc là thế nào, nói mau.
Ada vội vàng hỏi.
- Cái tên mập mạp kia nói Minh Diệu không có việc gì, đã có người đi cứu hắn, sau đó thì ta đã trở lại rồi.
Từ Mẫn nhớ lại khuôn mặt đầy thịt của tên mập mạp kia thì hận đến nghiến răng.
- Hại ta bị hù một chút, còn thần thần bí bí, lần sau nhất định phải…
Từ Mẫn vốn muốn hung hăng mắng Lê bàn tử một chút, sau đó lại nhớ tới bộ dáng núc ních của Lê bàn tử, thì lời nói đến miệng liền nuốt xuống.
- Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể ngồi ở chỗ này chờ sao?
Ada vẫn giữ vẻ mặt lo lắng như cũ.
Hiện tại Minh Diệu tuyệt không tức giận, thật sự, hắn đã chẳng quan tâm đến cảm xúc.
Y phục trên người bị xé rách nhiều lỗ hổng lớn, đã rách nát đến độ không thể nhìn ra hình dáng. Minh Diệu cởi quần áo ra, ném qua một bên.
Giằng co với Minh Diệu là một con Đại Cẩu, nói là cẩu, không bằng nói là dã thú thì càng thêm thích hợp. Thân mình dài hơn ba trượng, ba cái đầu vừa giống sói vừa giống chó giương cái mồm to như chậu máu, nước giãi mang theo mùi tanh hôi rơi rớt trên mặt đất. Nhất thời trên mặt đất vang lên thanh âm “tư tư”, mặt đất bị nước dãi ăn mòn tạo thành một lỗ thủng lớn. Tiếng gầm nhẹ ở trong cổ họng cũng có thể chứng minh cho ngươi biết, Khuyển Địa Ngục tuyệt đối không phải là sủng vật đứng ve vẩy cái đuôi cho ngươi vuốt ve đầu nó. Trên lưng có một cái mũi nhọn dài mười phân chĩa thẳng lên, cái đuôi thật dài có mang theo một đầu rắn vung qua vung lại. Trên mặt đất vốn dĩ đang trơn nhẵn liền lưu lại một vết roi. Ba cặp mắt màu đỏ ở trên đầu con chó gắt gao nhìn chằm chằm Minh Diệu. Hung quang bắn ra bốn phía khiến cho Minh Diệu cảm giác lông tóc dựng đứng lên.
- Sớm biết như vậy đã mang một ít đường tới.
Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã giằng co với Khuyển Địa Ngục hơn mười phút. Khuyển Địa Ngục da dày thịt béo, đối với công kích của Minh Diệu căn bản là đều không để trong lòng.
- Nghe nói là Khuyển Địa Ngục đều thích ăn ngọt.
Mang theo tiếng gầm nhẹ, Khuyển Địa Ngục lại hướng về Minh Diệu đánh tới. Minh Diệu lăn một vòng ngay tại chỗ, vọt sang một bên, thuận tiện lấy ra Ly Hỏa Phù. Cái đuôi của Khuyển Địa Ngục vung lên, mang theo thanh âm phá không, cường ngạnh đánh quả cầu lửa của Minh Diệu văng sang một bên. Quả cầu lửa nổ tung trên mặt đất, mặt đất cháy đen mà cái đuôi của Khuyển Địa Ngục không hề có một chút dấu vết để lại.
- Ly Hỏa Chú cũng vô dụng, mộc khôi lỗi cũng không trói được nó, thật phiền phức.
Cách đó không xa chính là cửa lớn. Nhưng mà bất kể như thế nào, Minh Diệu cũng không có cách thoát khỏi sự dây dưa của Khuyển Địa Ngục.
Linh lực còn thừa không nhiều lắm, Minh Diệu cảm giác có chút khó giải quyết. Cách đó không xa, một người da đen ôm khủy tay đứng ở cửa đại môn. Vẫn đứng xem kịch không hề nhúc nhích, tùy ý để cho Minh Diệu và Khuyển Địa Ngục ở chỗ kia đánh nhau thừa sống thiếu chết.
Tuy rằng không biết người da đen kia đến đây vì cái gì, nhưng mà Minh Diệu cảm giác người da đen kia còn đáng ghét hơn cả Khuyển Địa Ngục. Chỉ bằng vào việc lúc bắt đầu người da đen kia hô một tiếng bắt Khuyển Địa Ngục công kích, con Khuyển Địa Ngục này thực nghe lời hắn.
Khuyển Địa Ngục lại vồ hụt có chút tức giận, nó mở rộng cái miệng ra, tru lên. Nước miếng chảy dọc ra theo khóe miệng, nhỏ giọt xuống mặt đất liền ăn mòn thành một đám nhiệt khí.
- Ngươi còn không thôi.
Minh Diệu cũng có chút bực tức, nếu như còn tiếp tục đánh như vậy, Minh Diệu không bị giết chết thì cũng mệt chết. Cần phải tìm được biện pháp vượt qua Khuyển Địa Ngục trước khi linh lực hao hết.
- Liều mạng.
Minh Diệu xoay người, bỏ lại con Khuyển Địa Ngục sau lưng, hướng về chỗ người da đen ở cửa phóng tới. Nếu như Khuyển Địa Ngục nghe lời người da đen này, nhân cơ hội này khống chế gã da đen, nói không chừng còn có một tia cơ hội.
Thấy Minh Diệu hùng hổ vọt tới, người da đen không chút hoang mang né tránh khỏa Ly Hỏa Chú của Minh Diệu phát ra, chìa hai đầu ngón tay đưa lên miệng thổi một tiếng. Minh Diệu không có nghe được thanh âm huýt sáo gì của hắn nhưng mà Khuyển Địa Ngục lại giống như là phát điên, ngăn trở ở trước mặt Minh Diệu.
- Hai đánh một, thật hèn hạ.
Tuy rằng Minh Diệu tức giận, nhưng lại không thể tránh được.
- Sớm biết vậy, ta đã gọi thêm người tới gặp các ngươi.
Xem ra không đánh bại được Khuyển Địa Ngục thì không thể đi vào cánh cửa kia. Minh Diệu lấy từ trong túi ra một tờ Ly Hỏa Phù, bắt đầu vận khởi chút linh lực còn thừa không nhiều lắm.
- Vị nam, tị, ngọ, vị, mậu quý hợp hóa hỏa.
Minh Diệu lớn tiếng hét lên.
Khuyển Địa Ngục tru lên một tiếng, nhảy lên cao, móng vuốt mang theo hàn quang đánh Minh Diệu ngã xuống đất.
Ba cái mồm lớn đồng thời mở ra, cái răng nanh bén nhọn cách mặt Minh Diệu chỉ có vài cen-ti-mét. Thậm chí Minh Diệu còn có thể nhìn rõ ràng cái đầu lưỡi trong cổ họng của Khuyển Địa Ngục.
- Đi!
Minh Diệu hét lớn một tiếng, một quả cầu lửa lớn gấp mười lần so với bình thường hung hăng đánh vào trong miệng cái đầu ở giữa của Khuyển Địa Ngục.
Nương theo dòng khí của vụ nổ, Minh Diệu lăn một vòng đào thoát khỏi móng vuốt của Khuyển Địa Ngục.
Khói nổ tiêu tán đi, Khuyển Địa Ngục bị thương nghiêm trọng nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy. Cái đầu ở giữa đã trở nên huyết nhục mơ hồ, hai cái còn lại cũng cháy đen một mảnh. Khuyển Địa Ngục nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, giãy giụa muốn đứng lên, bùm hai cái, vẫn té ngã xuống.
- Hắc hắc, sướng hay không?
Minh Diệu cũng toàn thân mệt mỏi, một kích vừa rồi đó là toàn bộ linh lực của hắn đều tập trung bên trong, hiện tại đứng vững cũng có chút quá sức.
- Lão hắc, hiện tại đến phiên của ngươi đi.
Minh Diệu run rẩy đứng lên.
- Ta sẽ tận lực không đánh vào mặt của ngươi.
Hắc nhân kia nhìn Khuyển Địa Ngục còn đang không ngừng run rẩy ở trên mặt đất, miệng than thở hai câu.
- Này, ngươi không biết tiếng Trung Quốc sao? Ta là thất học, không biết tiếng anh.
Minh Diệu không hiểu ngươi da đen kia đang nói cái gì.
- Ma tây ma tây, nha mãi đại, nhất khố nhất khố.
Người da đen liếc mắt nhìn Minh Diệu một cái, không có để ý Minh Diệu đang nói nhảm, trong miệng tiếp tục lẩm bẩm.
- Đây không phải là ngươi muốn làm ta đọc đến chết đấy chứ.
Minh Diệu thực sự là muốn xông tới cho tên kia một quyền, nhưng mà thân thể không nghe sai khiến, đành phải tìm cách chiếm tiện nghi trên miệng lưỡi.
Một tiếng gào thét từ phía sau lưng Minh Diệu truyền lại. Hắn nhìn lại thì nguyên bản con Khuyển Địa Ngục đang nằm run rẩy lại đứng dậy, cái đuôi lại rung động bành bạch, cái đầu ở giữa vốn đã bị một kích toàn lực của Minh Diệu đánh cho huyết nhục mơ hồ lại dài ra.
- Này này đùa lớn rồi đấy.
Minh Diệu cảm giác cả người đều toát đầy mô hôi lạnh.
- Sau khi chết lại đứng dậy tại chỗ là phạm quy.
- Lại dùng hết linh lực, một chút cũng không còn sao? Ngươi vẫn giống như trước đây vậy, không để ý đến hậu quả.
Minh Diệu đang muốn buông tha việc kháng cự lại thì phía sau truyền đến thanh âm của một nam nhân.
Thanh âm kia dường như có chút quen thuộc. Minh Diệu quay đầu nhìn lại, một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, mặc tây phục màu đen, hai bên có đeo hai chiếc Tiểu Hồ Tử cực kỳ chỉnh tề. Người này không biết là đã đứng từ phía sau hắn từ khi nào.
Diệt Hồng Trần