[Dịch]U Minh Trinh Thám
Chương 228 : Trấn nhỏ điên cuồng
Ngày đăng: 20:33 16/09/19
Hỗn loạn, lúc này thật sự vô cùng hỗn loạn. Minh Diệu yểm hộ mọi người vừa đánh vừa lui, lực lượng tiêu hao gần như cạn kiệt. Tuy rằng Yêu Lân chỉ cần thoáng qua liền giải quyết rụng một dân trấn, nhưng dân trấn điên cuồng dù thấy được đồng bạn bị kiếm quang lóe ra hồng sắc quang mang chém rớt đầu nhưng không cách nào ngăn cản bọn hắn lại tiếp tục tràn lên bổ nhào qua đoàn người Minh Diệu. Vô số dân trấn hung hăng không sợ chết lao tới, muốn đem năm người biến thành thực vật ăn vào trong bụng. Đáng được ăn mừng chính là những dân trấn kia thường xuyên không phân biệt được địch ta xuống tay đối với đồng bạn bên cạnh, như thế cũng giảm bớt được không ít áp lực cho Minh Diệu.
Minh Diệu càng ngày càng cảm thấy được thật cố hết sức. Không chỉ là linh lực bị tiêu hao, thời gian càng lâu lực lượng của dân trấn càng thêm cường đại. Bởi vì những kẻ yếu ớt đã biến thành thực vật cho người cường đại, mà những người cường đại càng trở nên cường tráng. Mấy dân trấn có lẽ đã tiến hóa thành La Sát đang cùng Minh Diệu dây dưa, Yêu Lân không gì không phá được dù có chém vào trên người bọn hắn cũng chỉ lưu lại một đạo vết thương mà thôi, căn bản không thể lập tức chém rơi đầu bọn hắn.
- Kiên trì, nhất định phải chịu đựng!
Minh Diệu cắn chặt răng, cùng những dân trấn có được thân thể cường tráng cùng lực lượng cường đại dây dưa giằng co lên.
- Ta cũng không muốn biến thành thực vật bị đám quái vật này ăn vào bụng sau đó biến thành phân bị lôi ra!
Minh Diệu tiêu hao quá lớn, dần dần có chút cảm giác lực bất tòng tâm. Yêu Lân chém vào trên cổ một dân trấn, nhưng không chém rụng đầu của hắn mà lại bị giữ ngay khớp xương. Dân trấn kia lại không thèm để ý chút nào với loại thương thế trí mạng này, lực lượng thật lớn đem Minh Diệu đánh bay ra ngoài.
- Minh Diệu!
Diệp Tiểu Manh nhìn thấy Minh Diệu bị đánh văng ra xa, kinh hô chạy tới.
- Tôi không sao, không cần lại đây!
Minh Diệu từ trên mặt đất đứng lên, cảm giác cổ họng ngọt lịm, hắn biết mình nhất định đã bị nội thương. Bởi vì linh lực tiêu hao trên phạm vi lớn, lực phòng ngự Kim Quyết cũng bắt đầu giảm bớt. Vì không để Diệp Tiểu Manh lo lắng, hắn liều mạng nuốt xuống ngụm máu tươi muốn phun ra.
- A Trạch, mang theo Tiểu Manh đi nhanh lên, đi tới chỗ con thuyền là chúng ta có thể chạy đi!
A Trạch túm lấy cánh tay Diệp Tiểu Manh, liều mạng kéo nàng chạy đi. Hiện tại bọn họ cũng không cách nào trợ giúp Minh Diệu, duy nhất có thể làm chính là không để mình trở thành gánh nặng của hắn.
- Đông…đông…
Mặt đất truyền đến tiếng chấn động kịch liệt, áp lực cường đại từ nơi xa truyền đến. Mấy dân trấn đã tiến hóa hoàn toàn đang công kích Minh Diệu cũng dừng lại công kích, quay đầu lại, tựa hồ thứ gì đó đang hướng nơi này đi tới đối với bọn hắn mà nói cũng có lực hấp dẫn.
- Không nghĩ tới chỉ qua mấy giờ thời gian lại có thể tiến hóa thành bộ dáng này!
Theo tiếng bước chân thật lớn, Minh Diệu thấy rõ con quái vật cực lớn đang đi tới. Dáng người cao chừng bốn thước, cả người đen thui, trên đỉnh đầu cùng sau lưng đều là lông lá đỏ tươi, đỏ tươi như máu. Chính là con La Sát quỷ cường đại nhất mà Minh Diệu từng gặp qua tại cơ quan chính phủ trong trấn.
Thân thể cường tráng của hắn cũng không khiến cho những dân trấn kia lui bước, ngược lại bọn hắn còn thật đoàn kết hướng con La Sát kia đánh tới. Làm thịt con quái vật cường đại này, như vậy chính mình sẽ biến thành cường đại nhất. Thiên tính đói khát cùng khao khát lực lượng khiến những dân trấn kia căn bản không biết sợ hãi là thứ gì.
Chẳng qua cho dù có nhiều con kiến hơn nữa cũng không thể nào là đối thủ của một con voi, con La Sát khổng lồ kia căn bản không thèm để ý tới công kích của những dân trấn đang xông tới. Thân hình nó tuy thật lớn nhưng tốc độ lại cực nhanh, hướng năm người Minh Diệu chạy tới. Phía sau bám theo một mảnh bụi mù, mặt đất bị hắn giẫm ra vô số dấu chân, dân trấn chặn đường bị hắn giết chết vô số thế nhưng hắn vẫn còn rảnh rỗi dùng bàn tay khổng lồ nắm lên một dân trấn đang công kích nhét vào miệng làm thịt, giống như đang ngắt lấy bó cải dưới đất thật nhẹ nhàng thoải mái.
- Phải cố gắng bám trụ hắn một lát, cho Tiểu Manh bọn họ kịp lên thuyền rồi tính sau!
Minh Diệu hít sâu một hơi, từ trong lòng lấy ra một hộp nhỏ màu xanh tế ra cổ ấn. Cổ ấn tản ra hoàng sắc quang mang ở trên không trung hóa thành vô số kiếm trận vây quanh con La Sát kia. Con La Sát ở bên trong kiếm trận tả xung hữu đột, kiếm trận công kích lên thân thể kiên cố dẻo dai của hắn căn bản không hề tạo được chút thương tổn nào. Kiếm trận hình tròn bị La Sát không ngừng đột kích bóp méo, lực phản xung thật lớn làm Minh Diệu cơ hồ không thể duy trì, đầu tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Cổ Ấn kiếm trận tuy rằng lực lượng cường đại, nhưng đại giới chính là càng nhanh tiêu hao linh lực người sử dụng. Đối với tình trạng của Minh Diệu hiện tại mà nói hắn đã không còn chống đỡ được bao lâu, mỗi qua một giây đồng hồ đối với hắn mà nói đều là một loại thương tổn cực lớn, Minh Diệu đã quỳ rạp dưới đất phun ra một ngụm máu tươi.
- Rống…
Liên tục nhiều lần va đập cũng không thể xông ra khỏi kiếm trận nhìn qua không có vẻ gì lợi hại, điều này làm cho con La Sát có chút phẫn nộ. Hắn đem hai bàn tay cắm sâu vào dưới mặt đất, song chưởng dùng sức nhấc lên, mặt đất lại bị hắn nhấc lên một khối lớn, lại bị lực lượng mạnh mẽ của con La Sát ném tung ra ngoài. Khối đất đá lớn đánh tan Cổ Ấn kiếm trận, hướng Minh Diệu bay tới.
- Đã tới lúc rồi sao…
Trong nháy mắt Cổ Ấn kiếm trận bị đánh tan, Minh Diệu hộc ra một ngụm máu tươi, ý thức dần dần mơ hồ. Linh lực trong cơ thể tiêu hao không còn, lại bị nội thương nghiêm trọng, Minh Diệu cảm giác thân thể mình bắt đầu chậm rãi mất đi tri giác.
Dùng hết một tia khí lực cuối cùng, Minh Diệu cố hết sức quay đầu lại. A Trạch cùng hai người Vương Tĩnh Lưu Nhân đang đứng bên cạnh thuyền, ngơ ngác nhìn qua bên này sững sờ, ánh mắt của bọn họ đều mang theo vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc.
- Ngu ngốc, còn không mau nhanh mang theo Tiểu Manh đi đi!
Hiện tại Minh Diệu ngay khí lực mở miệng nói chuyện cũng không có.
- Quỷ sứ nói ta có thể sống đến bốn mươi tuổi, xem ra công tác dưới địa phủ làm cũng không thật tốt a, lại mất đi mười năm tuổi thọ, chờ ta chết đi nhất định phải cùng bọn họ lý luận cẩn thận mới xong!
- Bỏ đi, Tiểu Manh có thể an toàn rời khỏi nơi này là tốt rồi!
Khối đất đá thật lớn cách Minh Diệu càng ngày càng gần, hắn đừng nói là có thể tránh né, ngay cả khí lực động đậy một ngón tay cũng không có.
- Chỉ tiếc kế hoạch dưỡng thành tiểu la lỵ ta không nhìn thấy được nữa…
Đúng rồi, Tiểu Manh, Tiểu Manh chạy đi đâu vậy? Lúc này Minh Diệu mới nhớ tới vừa rồi hắn không nhìn thấy được thân ảnh Diệp Tiểu Manh, chỉ có ba người a Trạch đứng cạnh bên chiếc thuyền, lại dùng một loại ánh mắt thật kinh ngạc nhìn qua nơi này. Bọn họ đang nhìn cái gì? Xem ta làm sao bị đống cát đá đè chết hay sao?
- Ngao…ngao…
Một thanh âm chẳng khác gì tiếng sói tru truyền vào trong tai Minh Diệu, một thân ảnh nhỏ xinh xuất hiện ngay trước mắt hắn.
- Oanh!
Khối đất đá thật lớn nện lên địa phương Minh Diệu đang nằm, vẩy ra khắp bốn phía hoàn toàn dập nát. Bụi đất tung tóe khiến người khác căn bản không thể nhìn thấy rốt cục Minh Diệu như thế nào.
Bụi đất bay tung dần dần tán đi, một thân ảnh thiếu nữ nhỏ xinh đang ôm Minh Diệu từ từ đi ra. Lỗ tai nàng phủ kín lông tơ màu bạc, nguyên ngón tay mảnh khảnh lại lộ ra móng vuốt còn bén nhọn hơn cả sắt thép.
- Lại bạo tẩu nữa sao?
Minh Diệu cố hết sức mở to mắt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lại thật quen thuộc kia, thở dài:
- Đầu đau quá đi, thật muốn…ngủ một giấc…!