[Dịch]U Minh Trinh Thám
Chương 233 : Tái kiến Lilith
Ngày đăng: 20:33 16/09/19
Đem xâu chuỗi sao sáu cánh ném xuống đất, xâu chuỗi nho nhỏ phát ra bạch quang mãnh liệt, biến thành lục mang tinh trận cực lớn. Minh Diệu không chút do dự đi vào, biến mất trong không khí. Sau khi Minh Diệu đi vào lục mang tinh trận liền chậm rãi biến mất, ngay xâu chuỗi sáu cánh kia cũng hóa thành một mảnh tro tàn tiêu tán bên trong không khí.
-Thật thú vị!
Lưu Thiên Minh nhìn lục mang tinh trận, đẩy gọng kính.
-Chờ sau khi hắn trở về, tôi muốn hỏi hắn thứ này là ai cho hắn.
Hành lang màu trắng vừa nhìn qua giống như dài vô tận. Minh Diệu chạy nhanh trên hành lang trống rỗng, vách tường vọng lại bước chân dồn dập mà cô độc của hắn, phóng đại tới vô hạn.
Đẩy ra cánh cửa lớn màu trắng trước mắt, liền nhìn thấy đại sảnh màu trắng quen thuộc. Người da đen cùng Địa Ngục khuyển từng bị Diệp Trọng đánh cho thật thảm vẫn đang canh giữ ngay cửa, nhìn thấy Minh Diệu đi vào, vẻ mặt người da đen hiện ra vẻ không vui, xem ra lần trước bị Minh Diệu đánh cho một trận vẫn còn ghi nhớ trong lòng.
-Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi!
Minh Diệu đi qua nói với người da đen kia.
-Thật gấp, ta muốn cùng nàng làm một số giao dịch!
-@#$%&*…
Người da đen nhìn Minh Diệu tuôn ra một tràng những lời mà hắn nghe không hiểu, nhưng vẫn canh giữ ở cửa không cho Minh Diệu đi vào.
-Ngươi không thể nói chút tiếng người được sao?
Minh Diệu hận đến cắn răng, hiện tại tình thế vô cùng khẩn cấp, chính hắn còn ở nơi này nói chuyện không đâu với tên da đen này.
-Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi, hiểu được? Giao dịch, rất gấp!
-@#$%&*…
Người da đen vẫn tuôn những lời mà Minh Diệu nghe không hiểu, Minh Diệu thật sự hoài nghi chỉ số thông minh của Lilith, tìm một tên canh cửa tiếp đãi khách ít nhất phải tìm một người biết nhiều ngoại ngữ đi, nếu không làm sao khách hàng đến giao dịch được.
-Không nói thêm với ngươi, tránh ra!
Minh Diệu bất chấp chơi trò đoán chữ với người da đen này, hắn đẩy người kia ra muốn đi vào cửa.
Người da đen thấy Minh Diệu muốn xông vào, từ sau lưng bắt lấy bả vai hắn. Minh Diệu cũng không muốn giải thích với hắn, đem hết toàn lực dùng một cước đá hắn văng ra.
Nhìn thấy người da đen bị công kích, Địa Ngục khuyển mở to miệng bày ra tư thế công kích. Minh Diệu cũng mặc kệ nhiều như vậy, thừa dịp Địa Ngục khuyển còn chưa kịp phản ứng, hắn dùng một quyền đánh lên trên mũi Địa Ngục khuyển, tiếng gào thét của nó lập tức biến thành gào khóc.
Minh Diệu nương theo cơ hội này vọt vào bên trong phòng của Lilith. Mà ngay khi chứng kiến Minh Diệu mạnh mẽ xông vào trong phòng, người da đen cùng Địa Ngục khuyển đưa mắt liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng qua trong ánh mắt đều mang theo vẻ mặt sắp xem kịch vui.
-Cô mau đi ra đi, nhanh đi ra, tôi đang gấp!
Minh Diệu vọt vào phòng Lilith, nhưng không nhìn thấy thân ảnh của nàng. Hắn dùng lực vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng kêu lên.
-Vô cùng khẩn cấp đây, có muốn làm buôn bán nữa hay không!
Chỉ là Minh Diệu hô to nửa ngày vẫn không thấy thân ảnh Lilith. Hắn cau mày, nữ nhân này rốt cục lại chạy đi đâu, bên tai lờ mờ nghe được thanh âm từ sau phòng truyền tới, hắn cũng bất chấp tất cả chạy vào chỗ vang ra thanh âm.
Có một hương thơm ngát tỏa ra, đó là hương thơm của hoa quỳnh. Minh Diệu dọc theo thanh âm chạy đi, đi tới trước một cánh cửa, thanh âm kia tựa hồ truyền vào từ chỗ này.
Từ trong cửa truyền ra tiếng hát của một nữ nhân. Minh Diệu vảnh tai cẩn thận lắng nghe, nhưng chỉ có thể nghe được vài từ mơ hồ mà thôi. Chỉ là hoàn luật của thủ khúc này thật quen thuộc, giống như từng nghe qua ở nơi nào.
Minh Diệu nhẹ nhàng đẩy cửa, thanh âm kia càng thêm rõ ràng. Minh Diệu nhìn qua khe cửa, liền thấy được bóng lưng yểu điệu kia.
Đường cong sau lưng thật linh lung lả lướt, chỉ là nhìn vào bóng dáng đã đủ làm người ta miên man bất định. Một bồn tắm cực lớn đặt ngay giữa phòng, nhiệt khí sôi trào, Lilith trần như nhộng đang ngâm mình bên trong, đưa lưng về phía cửa, làm cho người ta nhịn không được thật muốn đổi góc độ chuyển ra phía trước xem cho rõ ràng hình dáng của nàng.
Chỉ là ca khúc mà nàng đang ngâm nga làm Minh Diệu tuôn mồ hôi lạnh. Hắn rốt cục đã phân biệt ra được hoàn luật của bài hát này, bài hát này thật sự là…thật không biết nói gì.
-Hồ lô oa, hồ lô oa, một cành cây chỉ có một đóa hoa…
Bóng lưng dụ người phạm tội của Lilith phối hợp cùng bài hát kia làm Minh Diệu trong lúc nhất thời thật không biết nên làm ra phản ứng thế nào.
-Nguyên lai đang tắm!
Tuy rằng Minh Diệu vẫn còn muốn xem, nhưng lý trí vẫn nói cho hắn biết nên dừng tại đây thì tốt hơn. Dù sao mình là tới xin người khác giúp đỡ, nếu bị nữ nhân này phát hiện mình nhìn lén, nổi cơn giận, chỉ sợ sự tình sẽ rất khó làm. Hắn rụt mạnh đầu, chậm rãi đóng lại cửa phòng.
-Uy, ngươi đó a!
Không đợi Minh Diệu kịp đóng cửa lại, Lilith lại đột nhiên quay đầu.
-Anh đang làm gì đó?
-A, chuyện này…thật xin lỗi!
Minh Diệu xấu hổ nói.
-Tôi có việc gấp tìm cô, tiến vào lại không thấy, nên tới đây tìm cô, tôi không biết cô đang tắm…
-Tôi không phải nói chuyện này!
Lilith từ trong bồn tắm đứng lên, hai tay chống nạnh, trợn mắt nhìn Minh Diệu.
-Vì sao lại không nhìn, chẳng lẽ dáng người của lão nương khó coi lắm sao?
-A…thấy hết toàn bộ…
Minh Diệu trợn mắt ngây người. Lilith cứ như vậy trọn vẹn đứng thẳng trước mặt hắn, trên gương mặt có vẻ trẻ con mang theo giận dữ, thân thể trắng như tuyết thật mê người lại trần như nhộng, làn da trắng nõn còn dính theo bọt nước càng thêm có vẻ mềm mại mê người. Quan trọng nhất là Minh Diệu rõ ràng nhìn thấy đồi ngực của Lilith phía trước, đang vô cùng sống động lắc lư run rẩy. Minh Diệu cảm giác mũi mình nong nóng, hắn dùng tay sờ sờ, đỏ…
-Khái khái…
Minh Diệu ho khan hai tiếng, cúi đầu không nhìn vào thân hình trần trụi của Lilith. Nữ nhân này là ác ma, mà ác ma am hiểu nhất chính là dùng đủ loại thủ đoạn đùa giỡn lòng người. Minh Diệu không nhìn tới thân thể mê người của Lilith, chỉ là sợ hãi bị Lilithe dùng phương pháp ám chỉ tâm lý kiểu này làm hắn không khống chế được, dựa theo bước đi của nàng mà suy nghĩ, dù sao lần trước hắn đã nếm thiệt thòi qua một lần. Mặc dù Minh Diệu thật háo sắc, nhưng hắn không ngốc.
-Tôi muốn cùng cô làm một chút giao dịch!
-Nguyên lai không phải bởi vì nghĩ tới tôi nên tới thăm tôi a!
Trong giọng nói của Lilith mang theo một tia mất mát, nhưng Minh Diệu hiểu rất rõ ràng nàng tuyệt đối là giả vờ.
-Người ta thật thất vọng quá đi…
-Khái khái, làm ơn đi, tôi đang gấp lắm!
Minh Diệu nuốt nước bọt, liều mạng ngăn chặn ý nghĩ trong lòng ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng.
-Tôi ra đại sảnh chờ cô, mời cô nhanh dùm một chút!
-Vậy được rồi, chúng ta trước hết nói chuyện làm ăn, sau đó hãy bàn lại chuyện cảm tình.
Lilith mỉm cười.
-Không cần phải gấp, sủng vật mà anh nuôi kia không dễ dàng chết như vậy đâu!
Minh Diệu ở trong đại sảnh chờ chừng mười phút, Lilith mới khoan thai đến. Vẫn là một bộ lễ phục thấp cổ màu trắng, Minh Diệu thật không tưởng tượng nổi, rõ ràng là một ác ma, vì sao lại thích mặc màu trắng như vậy, ác ma không phải thật ưa thích màu đen sao?
-Những ác ma cấp thấp đều thích mặc màu đen, ngay cả làn da cũng là màu đen.
Lilith nhìn thấu tâm tư của Minh Diệu:
-Không cần đem tôi nói nhập làm một với đám rác rưởi kia!
-Chúng ta mau nhanh nói chuyện chính sự đi!
Minh Diệu từ trong túi tiền lấy ra một điếu thuốc.
-Tôi cần…
-Tôi biết!
Không đợi Minh Diệu nói xong, Lilith liền tiếp lời nói:
-Anh cần cái gì tôi biết, anh chỉ cần nói cho tôi anh có thể trả bao nhiêu đại giới thì tốt hơn!
- Tôi không có thời gian cò kè mặc cả với cô, toàn bộ hết thảy cô đều có thể lấy đi, tôi chỉ cần Tiểu Manh có thể sống sót.
Minh Diệu rít sâu một hơi thuốc, lại thở ra một hơi thật dài:
- Toàn bộ hết thảy của tôi, kể cả mạng của tôi, cô đều có thể lấy đi!
- Mạng của anh?
Lilith che miệng cười lên khanh khách:
- Thứ đó có ích lợi gì đây, anh bất quá chỉ còn mười năm tuổi thọ, tôi không phải là chỗ bất cứ phế phẩm nào cũng thu!
- Toàn bộ hết thảy đều cho cô, kể cả linh hồn của tôi!
Minh Diệu thấp giọng nói, mất đi linh hồn, cũng chính là ý nghĩa cho dù có chết đi cũng không còn cơ hội đầu thai chuyển sang kiếp khác, linh hồn của hắn sẽ biến thành đồ cất chứa hoặc đồ chơi của nữ ác ma này, thẳng đến vĩnh viễn.
- Toàn bộ hết thảy tôi đều đáp ứng, thời gian của tôi không còn nhiều lắm!
- Không nên gấp gáp như vậy.
Trên mặt Lilith vẫn mang theo vẻ mỉm cười như cũ, có thể quan sát phản ứng của những giao dịch khác nhau là một loại niềm vui.
- Không nhất định phải cò kè mặc cả, chẳng qua là hứng thú của tôi mà thôi. Về phần linh hồn của anh sao…vật đó tôi tạm thời còn chưa cần, bất quá trên người anh có một loại đồ vật tôi có hứng thú muốn cất chứa!
- Muốn đôi mắt của tôi sao? Cho cô được chứ!
Minh Diệu không chút do dự nói:
- Dù sao với tôi mà nói, ánh mắt này có hay không cũng không sao cả!
- Đúng vậy, ánh mắt này đối với anh mà nói cũng không có bao nhiêu giá trị, cho nên còn chưa đủ đâu!
Lilith chậm rãi nói tiếp:
- Cần hoàn thành giao dịch, chút đại giới ấy còn chưa đủ!
- Tùy tiện cô, trên hiệp ước ra điều kiện tùy tiện cho cô viết, tôi chỉ cần ký tên là được!
Minh Diệu có chút căm tức đứng bật lên.
- Cô làm ơn nhanh dùm một chút, Tiểu Manh cầm cự không được bao lâu!
- Vậy được rồi, xem như tôi có hại một chút.
Lilith nghĩ nghĩ nói:
- Đem tình yêu của anh cho tôi, chúng ta xem như đã xong thủ tục mua bán!
- Tình yêu? Tình yêu của tôi?
Minh Diệu khó hiểu hỏi:
- Lần trước không phải cô đã nói tình yêu của tôi vốn không có bao nhiêu giá trị sao?
- Lý do rất đơn giản, tôi thích!
Lilith giống như làm ảo thuật đưa ra một tờ hợp đồng đầy chữ đặt lên bàn:
- Cẩn thận nhìn một chút, nếu như không có vấn đề thì ký tên bên dưới đi!
- Không cần nhìn!
Minh Diệu cầm bút ký tên mình xuống bên dưới tờ hợp đồng.
- Hợp đồng đã ký xong, hoàn thành lời hứa của cô đi!
- Tốt lắm!
Lilith cầm qua hợp đồng, thỏa mãn gật gật đầu.
- Nhưng hiện tại nhìn anh quá dơ bẩn, đi tắm rửa trước đi!
- Chuyện này cùng việc tôi dơ bẩn không có quan hệ gì.
Minh Diệu nhìn nhìn lên người của mình, nơi nơi đều là máu, có của hắn, cũng có của La Sát bị hắn giết chết, đích xác là thực bẩn, nhưng hiện tại hắn bất chấp những điều này.
- Cô làm ơn đi, không cần tiếp tục chơi đùa nữa, nhanh lên hoàn thành giao dịch đi.
- Tôi cự tuyệt!
Lilith khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tôi vừa mới tắm rửa sạch sẽ, tôi cũng không muốn hoàn thành xong giao dịch lần này còn phải đi tắm lại thêm một lần. Phải biết rằng hiện tại là anh đang cầu tôi, tôi làm chủ!
Tuy rằng Minh Diệu cảm thấy khó hiểu với việc Lilith kiên trì đòi hắn phải đi tắm rửa sạch sẽ, nhưng hiện tại hắn đang xin người khác giúp đỡ, dù nữ nhân này đề nghị hắn cởi sạch quần áo trần trụi đi ngoài đường một giờ hắn cũng sẽ đáp ứng. Không có biện pháp Minh Diệu đành đi vào phòng tắm mà Lilith an bài tự tắm rửa.
Dòng nước ấm xả xuống từ đầu đến chân, Minh Diệu lại có cảm giác như chết đi rồi sống lại. Mặc dù đối với tình huống hiện tại của Diệp Tiểu Manh vẫn còn vướng bận, nhưng chỉ cần đã ký hợp đồng với Lilith cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Diệp Tiểu Manh lại khôi phục trạng thái khỏe mạnh vui vẻ chỉ là chuyện trong tích tắc, Minh Diệu dựa theo yêu cầu của Lilith cẩn thận rửa sạch vết máu trên người. Những vết máu cũng đã khô cạn bám trên người theo dòng nước chảy xuống dưới ống thoát nước bên dưới.
- Thật là thú vị!
Bên dưới phòng tắm, Lilith thật hứng thú quan sát một chiếc bình cực lớn. Chiếc bình này nằm bên dưới ống thoát nước từ trong phòng tắm của Minh Diệu, nước dơ bẩn mà Minh Diệu tắm ra toàn bộ đều chảy vào trong bình lớn này. Chỉ là dòng nước ấm chảy vào bình không được bao lâu, liền hóa thành một mảnh hơi nước biến mất không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn lưu lại phần máu bên trong.
- Bên trong có chút thành phần kỳ quái, tựa hồ là khá tương tự với quỷ hút máu.
Lilith dùng ngón tay nhẹ nhàng dính một chút máu tươi kia, đặt trong miệng nếm thử.
- Nhưng có một chút khác biệt, hình như là vật chất bị nhân công cấy ghép. Quỷ hút máu bị người chế tạo ra sao? Không nghĩ ra hắn lại thường xuyên gặp phải những chuyện kỳ quặc lại thú vị như thế a!
Minh Diệu từ trong phòng tắm đi ra, một bộ quần áo sạch sẽ đã được đặt sẵn bên ngoài phòng tắm, không thiếu cả áo lót lẫn quần lót, hơn nữa bộ âu phục nhìn qua còn thật cao cấp. Minh Diệu cũng không chút nào để ý ăn mặc thật chỉnh tề đi ra ngoài.
- Không tệ lắm!
Lilith ngồi trong đại sảnh nhìn thấy Minh Diệu ăn mặc chỉnh tề đi ra, mỉm cười:
- Dạng này làm cho người ta nhìn vào thật thoải mái hơn được một chút.
- Cần phải nói rõ ràng trước, bộ quần áo này là cô chuẩn bị, tôi cũng không có nói ra yêu cầu này.
Minh Diệu ngồi đối diện Lilith, đốt một điếu thuốc.
- Muốn tôi phải trả giá cho bộ quần áo này tôi mặc kệ!
- Ha ha, anh thật ra cũng rất thông minh lanh lợi thôi.
Lilith dùng ngón tay đùa giỡn mái tóc, dùng ánh mắt mị hoặc nhìn Minh Diệu.
- Đây chỉ xem như phần tặng kèm thì được rồi, không thu tiền của anh.
- Tốt lắm, chúng ta mau nhanh bắt đầu đi.
Minh Diệu dụi tắt tàn thuốc, bày ra bộ dáng sẵn sàng anh dũng hi sinh.
- Sớm muộn gì đều là một đao, chết sớm mau đầu thai.
- Không cần tiếp tục cảm thụ lại một chút những gì mình từng có được sao? Phải biết rằng sau đây tất cả những thứ kia sẽ không còn thuộc về anh nữa!
Lilith khẽ cười nói.
- Không cần, nếu như cần phải mất đi, cần gì phải do dự lưu luyến.
Minh Diệu mỉm cười lắc lắc đầu.
- Bắt đầu đi!
- Được rồi!
Lilith đứng lên khỏi ghế, chậm rãi đi tới phía sau Minh Diệu.
- Căn cứ theo hợp đồng, vật của anh tôi sẽ cầm đi.
Có lẽ sau một thời gian dài chiến đấu tại trấn nhỏ lại được tắm nước nóng thay quần áo sạch sẽ, toàn thân cơ thể đột nhiên được thả lỏng, hoặc do năng lực đặc thù của Lilith, Minh Diệu cảm giác đôi mắt càng ngày càng nặng. Một cỗ hương khí nồng đậm bay vào mũi hắn, Minh Diệu liền thiếp ngủ.
Lilith từ phía sau dùng ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng bưng kín ánh mắt Minh Diệu. Bạch sắc quang mang từ kẽ tay bắn ra, khi hai ngón tay Lilith rời khỏi mắt Minh Diệu, trên hai tay nàng đã có thêm hai quang cầu màu trắng.
- Thu tàng phẩm khó được!
Nhìn hai quang cầu trong tay, Lilith cảm thán nói:
- Ánh mắt có thể nhìn thấu thế giới, đây là thu tàng phẩm tốt nhất mà ta thu thập được trong suốt gần trăm năm nay!
Đem hai quang cầu bỏ vào trong bình nhỏ đặt lên bàn, tay phải Lilith lại đặt lên đầu Minh Diệu. Giống như có đồ vật gì đó bị kéo ra khỏi người hắn, Minh Diệu đang ngủ say không tự chủ được khẽ run rẩy lên hai cái.
- Tuy rằng không phải tình yêu tinh thuần sạch sẽ, nhưng cũng thật khó được.