[Dịch]U Minh Trinh Thám
Chương 264 : Hiềm nghi
Ngày đăng: 20:34 16/09/19
Người đàn ông bình thường vẫn thích cà lơ phất phơ ngồi trước mặt nàng, nhưng lại có được một trái tim chính trực. Thứ này có lẽ là mị lực đặc thù trên người Minh Diệu đã luôn luôn hấp dẫn lấy nàng.
- Thật xin lỗi, tôi không nên nổi nóng với cô!
Minh Diệu rút ra một điếu thuốc châm lửa đốt, áy náy xin lỗi nhìn Ada:
- Tôi chỉ là nhịn không được. Cô biết không, ở Trung Quốc chúng tôi luôn tin tưởng, dù nhi đồng còn chưa sinh ra đời, nhưng nhi đồng luôn có được linh hồn. Vô luận là vì điều gì, H cùng lão đầu kia cũng đã giết người, tuy rằng là giết một nhi đồng còn chưa sinh ra!
- Không cần nói xin lỗi, tôi hiểu được!
Ada cười lắc đầu:
- Đây cũng là nguyên nhân mà tôi luôn không muốn ở lại Châu Âu. Cái gọi là vinh dự của gia tộc, đích xác làm cho người ta cảm thấy thật ghê tởm!
- Chuyện này tốt nhất không nên để cho lão đầu kia nhúng tay vào!
Minh Diệu nói tiếp:
- Tuy rằng tôi không biết tại sao May lại nguyền rủa H, nhưng nếu để cho lão đầu luôn tràn ngập cảm giác vinh dự gia tộc kia đến động thủ, tôi nghĩ cô gái kia sẽ chịu rất nhiều tra tấn không đáng có!
- Được rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp gọi May ra ngoài một mình!
Ada suy nghĩ, đồng ý với lời nói của Minh Diệu.
- Hai người chúng ta khống chế nàng trước, sau đó từ trong miệng nàng tìm hiểu hết thảy nguyên nhân cho rõ ràng.
- Như vây không còn gì tốt hơn!
Minh Diệu gật đầu:
- Gần đây ngủ không được tốt lắm, tính tình có chút buồn bực, cô đừng để ý!
Ada cười cười, nàng chậm rãi đi tới gần, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán Minh Diệu. Minh Diệu thật không ngờ Ada lại làm ra hành động này, bàn tay cầm điếu thuốc lá dừng giữa không trung, ngây ngẩn cả người. Nếu như nàng trực tiếp kéo đầu hắn vùi vào bộ ngực đầy đặn của mình Minh Diệu cũng không đến nỗi kinh ngạc như vậy. Nhưng đó chỉ là một nụ hôn thật nhẹ nhàng, lại khiến cho không khí có vẻ càng thêm ám muội.
- Tôi đã nói rồi, không sao cả.
Ada đi ra phòng, quay đầu nhìn Minh Diệu mỉm cười:
- Tôi thích bộ dáng của anh khi nói câu đó!
Nàng đóng cửa phòng sách lại, rời đi.
Minh Diệu cầm điếu thuốc lá đặt lên môi, rít sâu một hơi, trên trán còn lưu lại xúc cảm mềm mại của đôi môi Ada, còn có hương vị son môi thoang thoảng.
- Không bình thường, rất không bình thường, có thể mình cũng đã bị nguyền rủa rồi hay không.
Minh Diệu dùng sức gãi gãi đầu, một mình ngồi yên lẩm bẩm thì thào.
Viện một lý do, hẹn May tới một phòng trong khách sạn bên ngoài trang viện. Trước khi hai người đến, Minh Diệu đã bày ra trận pháp bên trong phòng, chỉ cần May đi vào phòng, Minh Diệu sẽ lập tức chặn cửa vào, như vậy May tuyệt đối sẽ không chạy thoát khỏi căn phòng này. Hơn nữa theo lời nói của Ada, nữ vu khi cần thi triển vu thuật, nhất định phải mượn dùng đạo cụ đặc thù, cho nên Minh Diệu cũng không ngại May sẽ tạo được thương tổn gì cho hai người bọn họ.
- Này…Minh Diệu tiên sinh, Wiln tiểu thư, hai vị gọi tôi tới nơi này có chuyện gì sao?
May ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người ngồi đối diện, thanh âm thoáng run rẩy, cho thấy rõ nội tâm khẩn trương của nàng.
- Tìm cô ra đây là vì có một việc muốn xác nhận với cô cho rõ ràng.
Ada nhìn nhìn Minh Diệu, Minh Diệu gật đầu, nàng liền mở miệng nói:
- Cô biết chuyện của H thiếu gia, có đúng không?
- H thiếu gia?
May có vẻ mê mang nhìn hai người:
- Tôi chỉ là một nữ phó, biết chuyện thật không nhiều lắm. Tôi chỉ nghe nói thiếu gia tựa hồ bị một quái bệnh, sau đó đã mất tích.
- H thiếu gia là bị nguyền rủa!
Ada nhìn chằm chằm vào mắt của May:
- Bị nữ vu nguyền rủa!
- Nữ vu?
Nghe được từ ngữ này, trước mắt May giống như trở nên sáng ngời, nàng có chút hưng phấn nói:
- Nữ vu, cô vừa mới nhắc tới nữ vu sao? Không ngờ nữ vu vẫn còn tồn tại? Trời ạ, đây đúng thật là chuyện vô cùng khó tin!
May tỏ vẻ kích động cầm tay Ada:
- Wiln tiểu thư, hai người nhất định đang đối kháng với nữ vu kia có đúng không? Lần này muốn gọi tôi ra đây một mình nhất định là đang cần tôi hỗ trợ, đúng không? Nói đi, cần tôi làm gì, làm gì cũng được cả. Trời ạ, nữ vu, những lời đồn đãi trong truyền thuyết quả thật không khác gì như đang nằm mơ!
Nhìn thấy bộ dáng của May, Minh Diệu cùng Ada có chút dở khóc dở cười. Nhìn bộ dáng của May làm sao lại giống như một nữ vu đây, rõ ràng chỉ là một cô gái thật bình thường có lòng hiếu kỳ thịnh vượng đối với sự kiện linh dị mà thôi.
- Hai người vì sao lại nhìn tôi như vậy?
Cảm thấy ánh mắt khác thường của Ada cùng Minh Diệu, May kỳ quái hỏi:
- Tôi đã làm sai chuyện gì sao?
- Được rồi, chúng ta không cần nói vòng quanh!
Ada nhu nhu trán.
Loại phản ứng này của May thật sự làm cho hai người bất ngờ. Nếu May không phải là một cô gái bình thường chỉ có lòng hiếu kỳ hứng thú đối với những sự kiện thần quái thần bí khác với người thường, như vậy May chính là một nữ vu có kỹ xảo biểu diễn đủ sức đoạt được giải Oscar tốt nhất.
- Hiện tại toàn bộ chứng cớ của chúng tôi biểu hiện cô mới là nữ vu kia, cho nên không cần tiếp tục đóng kịch với chúng tôi làm gì!
- Nữ vu? Tôi?
Nghe nói như thế, May dùng ngón tay chỉ vào người mình, ngây ngốc nhìn qua:
- Hai người có nhận lầm hay không, làm sao lại hoài nghi tôi được? Trời ạ, tôi bất quá chỉ là một nữ phó nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể là một nữ vu?
May nhìn nhìn Minh Diệu, lại nhìn qua Ada, vội vội vàng vàng giải thích:
- Hai người xem đi, tôi không hề biết vu thuật gì. Cũng không biết cưỡi chổi bay, huống chi tôi đối với loài sinh vật như mèo có dị ứng, tôi làm sao có thể là một nữ vu đây?
- Được rồi!
Minh Diệu thở dài một hơi, hắn đem quyển nhật ký đặt trước mặt May, cùng một đồng xu cổ xưa lấy ra ngoài.
- Thứ này cô giải thích thế nào?
- Giải thích, giải thích cái gì?
May nhìn nhìn quyển nhật ký, lại nhìn nhìn Minh Diệu, diễn cảm có chút phẫn nộ:
- Đây là nhật ký của tôi, chẳng lẽ hiện tại pháp luật không cho phép nữ phó viết nhật ký hay sao? Được rồi, tôi thừa nhận bên trong nhật ký tôi có ghi chép những lời trách móc quản gia Burrell, còn nói rất nhiều lời thật khó nghe. Nhưng Minh Diệu tiên sinh, nhìn lén nhật ký của người khác thật sự là chuyện vô đạo đức, tôi có thể tố cáo anh mạo phạm sự riêng tư!
- Làm ơn đi, tôi không hề có chút hứng thú đối với nhật ký của cô, hơn nữa những dòng thơ kỳ quái cô viết bên trong nhật ký tôi xem cũng không hiểu!
Minh Diệu cảm giác mình sắp bị cô gái này làm phát điên:
- Tôi chỉ nói đồng xu này, cô có thể giải thích một chút không?
- Đồng xu?
May cầm đồng xu cổ xưa kia, kỳ quái nhìn qua Minh Diệu.
- Là vật này sao? Đây là lễ vật sinh nhật khi tôi được năm tuổi ông nội tôi đã đưa cho tôi. Có chuyện gì không ổn sao?
- Quà sinh nhật?
Minh Diệu đột nhiên nhớ tới May cũng từng nói qua, ông nội của nàng là người Ba Lan, mà nàng sinh ra tại Serbia, có được một đồng xu Nam Tư cũ cũng không có gì kỳ quái, dù sao Serbia cũng thuộc Nam Tư cũ trước khi bị giải thể.
- Như vậy thứ này thì sao?
Minh Diệu đưa đồ án mà mình vẽ bên dưới nệm giường trong phòng May đẩy tới trước mặt nàng.
- Thứ này cô lại giải thích như thế nào?
- Thứ này? Đây là cái gì?
Nhìn hình ảnh đồ án, May có chút kỳ quái:
- Nhìn thật sự quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra!
- Tôi nhắc nhở cho cô một chút đi!
Ada nói:
- Thứ này phát hiện bên dưới nệm giường của cô, vẽ ở mặt bên dưới gầm giường!
- Nga, tôi nhớ ra rồi.
Nghe Ada nói như thế, May đột nhiên tỉnh ngộ:
- Đây là một ma pháp trận, chỉ dùng để xúc tiến chất lượng của giấc ngủ. Tôi có tật xấu suy nhược thần kinh, buổi tối khi ngủ rất dễ dàng bị thức giấc nửa đêm. Cho nên một người bạn của tôi mới tìm tới một ma pháp trận như vậy vẽ bên dưới nệm giường của tôi. Nhưng từ đó về sau tật xấu suy nhược thần kính của tôi đích xác đã khá hơn nhiều!
- Bạn bè? Là người bạn nào?
Ada liếc mắt nhìn Minh Diệu, nhìn qua bộ dáng của May không giống như đang nói dối, hai người bọn họ hiện tại đã cảm thấy có chút hồ đồ.
- Là nữ phó tên Lana trong trang viện.
May nói:
- Ma pháp trận này là do nàng giúp tôi vẽ dưới tấm nệm, như thế nào, có vấn đề gì sao?
- Lana, như thế nào lại là nàng?
Ada cau chặt đôi mày, nàng ngẩng đầu nhìn Minh Diệu nói:
- Khi anh ở trong bệnh viện, có phát hiện trên người Lana có ấn ký đặc thù gì hay không?
- Không có, nhưng tôi nghĩ y tá phụ trách chăm sóc nàng có thể sẽ có ấn tượng.
Minh Diệu nói:
- Xem ra chúng ta vẫn cần đến bệnh viện xem thử một chút!
- Có lẽ chúng ta luôn đi lầm đường!
Ada gật đầu:
- Chúng ta đều bị vẻ đáng thương của cô gái kia làm sai lầm!
Mặc dù bộ dạng của May không giống như đang nói dối, nhưng là vì bảo hiểm nên Ada vẫn thuyết phục May, để Minh Diệu tránh mặt sau đó Ada kiểm tra toàn thân của May.
- Anh có thể vào rồi!
Nghe được tiếng gọi bên trong phòng, Minh Diệu ném mẩu thuốc lá trong tay đi vào trong phòng. Hắn nhìn Ada, thấy nàng nhẹ nhàng lắc đầu, trên người May cũng không hề phát hiện được ấn ký nữ vu nào lưu lại.
- May, xem ra hai chúng ta đã nghĩ lầm, thật xin lỗi!
Ada đầy vẻ áy náy nhìn May nói:
- Nếu cô có điều gì yêu cầu, cứ việc nói thẳng ra, tôi sẽ tận lực bồi thường cho cô. Nhưng trước khi chuyện này bị lộ ra chân tướng, cô nhất định phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không được nói với người nào, có biết không?
- Bất cứ yêu cầu gì cũng được sao?
Ánh mắt May đột nhiên sáng ngời, hưng phấn nhìn Ada nói:
- Có thể cho phép tôi cùng đi tra xét với hai người hay không? Tôi đối với thần bí học thật sự có nghiên cứu qua, hơn nữa khi tôi còn ở đại học…
Ada cắt đứt lời thao thao bất tuyệt của nàng:
- Chuyện này không thể nào! Dù sao cô chỉ là một người bình thường, chuyện này thật sự quá mức nguy hiểm, cho nên chúng tôi không thể cho cô tham dự vào!
- Là như vậy sao!
May cúi đầu, trên mặt tràn đầy vẻ mất mát không thể che giấu:
- Nếu là như vậy, đợi sau khi sự kiện này đã xong xuôi, có thể kể lại cho tôi nghe được không? Tôi đối với loại chuyện này thật sự rất có hứng thú. Khi tôi còn ở trong đại học…
- Được rồi, được rồi, tôi cam đoan!
Ada dở khóc dở cười vỗ vỗ vai May, nhẹ nhàng đẩy nàng đi ra cửa:
- Chờ sau khi chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ đem mọi chuyện từ đầu chí cuối nói cho cô nghe hết, được chứ? Hiện tại việc mà cô phải làm chính là quay trở về trang viện, tiếp tục làm công việc của cô, hoặc là đi ra ngoài dạo phố cũng được. Bên trang viện tôi sẽ giúp cô giải thích, cô phải nhớ kỹ…
- Tuyệt đối không thể nói ra ngoài, tôi biết!
May trịnh trọng gật đầu, làm động tác như khóa miệng:
- Tuyệt đối sẽ không, đánh chết tôi cũng sẽ không nói với người khác, cho dù là đánh không chết…
- Chúng tôi phải đi tra xét chuyện của nữ vu, cho nên cô có thể rời đi trước!
Minh Diệu bất đắc dĩ nói:
- Chính mình đi chơi, ngoan, đừng ở nơi này tiếp tục lẩm bẩm…
- Minh Diệu tiên sinh!
May trừng mắt nhìn Minh Diệu, thở phì phì nói:
- Anh nói anh không có xem qua nhật ký của tôi, vậy làm sao anh biết tôi có viết thơ bên trong?
- Di? Việc này sao?
Minh Diệu bị câu hỏi đột ngột của May làm sửng sốt.
- Hừ!
May trừng mắt lườm Minh Diệu, thở phì phì rời đi.
- Ha ha, xem ra anh đã bị mỹ nữ mặc nữ bộc trang chán ghét!
Ada che miệng cười trộm, bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa.
- Còn cười, đây cũng không phải vì muốn giúp cô tra án hay sao!
Minh Diệu phụng phịu trừng mắt với nàng, nhưng theo ánh mắt của Ada xem ra, hình dáng của Minh Diệu cũng không hề có chút lực uy hiếp, ngược lại càng thêm đáng yêu.
- Được rồi, hiện tại hiềm nghi với May đã giải trừ, mũi nhọn lại quay về trên người Lana!
Minh Diệu cùng Ada ngồi trên ghế, sửa sang lại toàn bộ manh mối trong tay.
- Tôi có một nghi vấn, nếu đồ án kia thật sự là nàng vẽ ra, hơn nữa trên người nàng tôi cũng phát hiện có linh lực dao động khác hẳn với người thường, như vậy có thể nói Lana cũng chính là nữ vu. Nhưng Lana lại vào bệnh viện trước khi H nổi điên cơ mà?
- Có lẽ trước khi nàng vào bệnh viện cũng đã hạ nguyền rủa cho H!
Ada sờ sờ cằm nói:
- Chẳng qua nguyền rủa của nàng lại xảy ra trước khi nàng bị sẩy thai…
- Nếu nói như vậy động cơ gây án lại không tồn tại!
Minh Diệu lại nói:
- Nàng cũng không biết H muốn phá bỏ đứa bé trong bụng nàng, vậy thì tại sao nàng lại hạ nguyền rủa cho hắn?
- Có lẽ nàng hạ nguyền rủa sớm hơn cho H là vì có dự mưu thì sao?
Ada suy đoán nói:
- Không phải bởi vì chuyện nàng bị mất đi nhi đồng, mà là vì một chuyện khác cũng nói không chừng!
- Vậy thì càng thêm kỳ quái!
Minh Diệu lắc đầu:
- Nếu cô là Lana, cô sẽ cùng với người mà cô hạ nguyền rủa đi ra ngoài thuê phòng, làm tình, thậm chí không tiếc dùng mọi thủ đoạn mang thai con của hắn sao?
- Tất cả những chuyện này chỉ sợ có chính Lana hay biết mà thôi.
Ada nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được chuyện gì rõ ràng:
- Trước tiên chúng ta đến bệnh viện gặp Lana đi, hỏi thăm y tá cùng bác sĩ tiếp nhận nàng nhập viện, nhìn xem có thể từ trong miệng họ hỏi thăm trên người Lana lại có ấn ký gì đặc biệt hay không!
- Đúng là cô gái tên Lana không sai, đã được xác nhận.
Ada vội vàng từ trong phòng bác sĩ đi ra, nhìn Minh Diệu nói:
- Khi nhập viện có một y tá khi thay quần áo cho bệnh nhân đã nói từng thấy một bớt son màu đỏ hình dáng như một con dơi nằm bên dưới ngực trái của nàng!
- Xem ra Lana chính là nữ vu mà chúng ta vẫn luôn tìm kiếm.
Minh Diệu gật đầu:
- Tôi thật sự không hiểu tại sao nàng phải nguyền rủa H đây?
- Chuyện này chỉ sợ có mỗi cô ta mới biết được!
Ada lấy ra di động trong túi:
- Hiện tại tôi gọi điện cho phân bộ ủy viên hội, để cho họ lập tức phái người đến trợ giúp!
- Tôi đi trước đem nàng khống chế lại!