[Dịch]U Minh Trinh Thám
Chương 267 : Hung thủ ngoài ý liệu
Ngày đăng: 20:34 16/09/19
- Vậy anh đi thử xem!
Nghe nói vậy, May tức giận kêu lên:
- Anh phải biết trước kia tôi chỉ cần dọn dẹp phòng ở một chút, thu dọn xong bài biện là xong xuôi. Nhưng bây giờ phải đi khắp cả trang viện, còn phải không ngừng động đầu óc tìm kiếm đề tài nói chuyện với mỗi một nữ phó, còn phải mạo hiểm tính mạng…
- Làm ơn đi, tại cô nói chỉ cần cho cô tham dự điều tra, làm việc gì cũng có thể mà.
Minh Diệu lại nói:
- Hiện tại chẳng qua cho cô làm công tác điều tra đơn giản mà thôi, cô còn nhiều oán hận như vậy!
- Tôi làm sao biết sẽ phải mệt mỏi đến như vậy đây.
May tràn đầy oán khí than thở:
- Tôi tưởng rằng chỉ cần niệm vài câu thần chú, sau đó thật mạnh mẽ đánh nhau với đại nhân vật phản diện một trận, ở thời gian nguy cấp thiêu đốt một chút tiểu vũ trụ hoặc cho nổ bạo thứ gì đó…
- Nói linh tinh cái gì đó…
Minh Diệu cắt đứt lời hồ loạn của nàng:
- Có thu hoạch gì hay không?
- Tự anh xem đi!
Từ trong túi áo lấy ra một xấp trương phù chú, May hữu khí vô lực ném lên bàn:
- Mỗi một trương tôi đều viết tên lên, tuyệt đối không có quên, toàn bộ nữ bộc trong trang viện đều thử qua, không có một người nào là người mà anh muốn tìm!
Minh Diệu thật cẩn thận lật xem từng tờ phù chú một, May đúng là một cô gái thật cẩn thận, mỗi tờ phù chú nàng đều viết rõ tên người lên trên, lật xem từ đầu cho tới cuối nhưng không thấy tờ nào thay đổi màu sắc.
- Kỳ quái!
Minh Diệu cau mày nói:
- Cô xác định không quên người nào chứ?
- Tôi xác định, tôi xác định, tôi xác định!
Giống như một con mèo bị đạp trúng đuôi, May nhảy dựng khỏi ghế sô pha:
- Không cho phép anh hoài nghi thái độ công tác của tôi!
- Được, được, được, tôi xin lỗi!
Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu:
- Vậy đúng thật là kỳ lạ!
Dựa theo phương án hành động đêm qua Minh Diệu cùng Ada đã thương lượng xong xuôi, hôm nay hai người tách ra làm việc. Ada là thành viên ủy viên hội, tham dự vào việc thẩm vấn Lana là chuyện rất bình thường. Cho nên từ lúc sáng sớm nàng đã đi tới phân bộ ủy viên hội, xác nhận suy đoán của hai người bọn họ đêm qua. Mà Minh Diệu còn đang trong thời gian dưỡng thương, hơn nữa hung thủ nhất định vẫn còn đang ở bên trong trang viên, vì không muốn đả thảo kinh xà, cho nên Minh Diệu suy nghĩ biện pháp nhờ May hỗ trợ.
Hắn đem một chồng phù chú thử nghiệm linh lực giao cho May, bởi vì thí nghiệm phù chú còn cần một khoảng thời gian mới tác dụng, cho nên Minh Diệu dặn nàng nghĩ biện pháp tìm chuyện gì đó tán gẫu với những nữ phó trong trang viên chừng mười phút, sau đó hãy đem phù chú quay về đưa lại cho hắn. Hắn muốn dùng phù chú thử nghiệm xem bên trong trang viện có nữ phó nào có linh lực dao động dị thường hay không, nhưng phương pháp này lại giống như không có tác dụng, bởi vì trong xấp phù chú của May mang về đã chứng tỏ trong các nữ phó không có người nào có linh lực dao động, tất cả chẳng qua chỉ là người thường mà thôi.
Nguyền rủa của túi vu độc kia thật sự rất lợi hại, Minh Diệu cũng đã tự mình cảm thụ qua, hắn cũng không nhận ra loại nguyền rủa đó là gì. Người thường nhất định không cách nào chế tạo ra được loại tà vật có uy lực đáng sợ như thế. Nhưng đều đã thử nghiệm toàn bộ nữ phó, không ai có hiềm nghi, kết quả như thế làm cho Minh Diệu có chút không biết nên làm gì.
- Rốt cục mình đã bỏ sót cái gì chứ?
Minh Diệu lâm vào trầm tư, thuốc lá trong tay tản ra khói mờ, tràn ngập cả gian phòng.
- Bên trong trang viên ngoại trừ nữ phó, còn có người nào là nữ nhân?
- Khái khái…
Bị khói làm sặc ho khan hai tiếng, May bất mãn trừng mắt nhìn Minh Diệu, tức giận nói:
- Nếu nói cụ thể, ngoại trừ một người làm vườn, bốn bảo an, quản gia cùng H thiếu gia ra, cả trang viện đều là nữ nhân!
- Sinh hoạt trong cả một hậu cung như vậy, tên kia thật đúng là làm người hâm mộ!
Minh Diệu có chút ghen tỵ than thở một câu:
- Không thể nào đi, chẳng lẽ phán đoán của tôi thật có vấn đề?
Ngay khi hắn còn đang tận lực suy tư, thanh âm chuông điện thoại chợt vang lên cắt đứt suy nghĩ của hắn. Hắn lấy ra điện thoại di động nhìn xem, bên trên là dãy số di động của Ada.
- Thế nào?
Minh Diệu chuyển điện thoại gọi tới:
- Có thể xác định được không?
- Xác định, hung thủ nhất định không phải là Lana.
Ada ở đầu bên kia điện thoại trả lời như đinh đóng cột.
- Tôi đã hỏi Lana ghi chép lại chú thuật nàng đã sử dụng trên người H, vì muốn bảo đảm còn bảo nàng dựa theo nguyên lai thi triển lại thêm một lần, liền có thể xác định loại chú thuật kia tuyệt đối không có khả năng sẽ làm cho người bị nổi điên. Dù có xảy ra chuyện xấu gì ngoài ý muốn, nhiều lắm chỉ không phát huy được tác dụng gì mà thôi. Tôi đã đặc biệt để đạo sư cùng đại pháp sư phân bộ đến tra xét, tuyệt đối sẽ không sai!
- Chuyện này thật sự vô cùng kỳ quái!
Minh Diệu đem chuyện nhờ May tra xét cả trang viên nữ phó kể lại một lần.
- Chẳng lẽ chúng ta nghĩ lầm rồi sao? Hung thủ không phải là người bên trong trang viện?
- Việc này sao, nếu đã xác định hung thủ sử dụng chính là vu độc thuật, tôi cũng đã hỏi rõ đạo sư của tôi. Đạo sư đã nói cho tôi biết một chuyện mà chính tôi cũng không nghĩ tới.
Ada đem chuyện nàng nghe được từ chỗ đạo sư nói lại cho Minh Diệu.
- Được không? Làm sao có thể?
Nghe xong lời nói của Ada, biểu tình của Minh Diệu trở nên thập phần cổ quái.
- Nhưng mà…
- Điều này cũng rất có thể!
Ada nói:
- Đạo sư của tôi cũng là một ví dụ đó thôi. Hơn nữa anh đừng quên, nữ vu chẳng qua chỉ là cách phiên dịch sang Trung văn, vì vậy nó còn có một ý nghĩa khác. Vu sư, mới là tên gốc của nó!
- Cũng giống như từ kình ngư vậy…
Minh Diệu nghĩ nghĩ, cảm giác cũng có đạo lý:
- Nếu như vậy hiềm nghi của chúng ta chỉ còn hai người…
- Được rồi, tuy rằng tôi không muốn tin tưởng, nhưng dựa theo chứng cớ hiện tại chúng ta nắm giữ mà xem, chỉ còn loại khả năng này.
Ada lại nói.
- Giống như Holmes đã nói qua, hết thảy những kết luận không khả năng đều được bài trừ, như vậy còn lại bất kể là có bao nhiêu ly kỳ, khó có thể tin, cũng chính là sự thật không thể không thừa nhận.
Tuy rằng Minh Diệu cảm giác có chút khó tin, nhưng đó là giải thích duy nhất.
- Chờ sau khi cô trở về, chúng ta tiếp tục thảo luận lại bước kế tiếp nên làm sao là được!
Minh Diệu cúp điện thoại, hắn đưa mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, có chút ngây người. Hung thủ kia che giấu thật khá, cũng đã lừa gạt được rất nhiều người. Nhưng Minh Diệu thật sự không hiểu nổi vì sao hung thủ lại muốn giết H? H biến thành kẻ điên hoặc đã chết, đối với hung thủ lại có chỗ tốt gì đây?
- Cô còn phải giúp tôi làm một chuyện!
Minh Diệu quay đầu lại nhìn May đang mệt mỏi nằm trên sô pha:
- Mang theo phù chú tiếp tục đi dò xét thêm vài người!
- Còn phải đi nữa sao?
Vẻ mặt May không chút tình nguyện cầm lấy phù chú Minh Diệu đưa tới nhét vào túi áo, quyệt mồm tập tễnh đi ra cửa, vừa đi vừa than thở:
- Vẫn là công tác nữ phó tốt hơn một chút, đối với công việc chống cự tà ác cứu vớt nhân loại tuyệt không vui chút nào!
- Thế nào?
Ada vừa trở lại trang viện, còn chưa kịp uống hớp nước đã vội vội vàng vàng đi tới phòng Minh Diệu.
- Không xác định, nhưng tuyệt đối có vấn đề!
Minh Diệu đem phù chú biến thành màu tím đặt lên trên bàn.
- Màu tím?
Ada nhìn phù chú, lại nhìn Minh Diệu, có chút mê mang hỏi:
- Trước đó không phải đều là màu đỏ sao?
- Bị một loại lực lượng bất minh quấy nhiễu.
Minh Diệu nói:
- Tuy rằng không thể khẳng định hung thủ chính là hắn, nhưng ít nhất có thể chứng minh trong lòng hắn có quỷ!
- Tuy rằng thật tốn sức nhưng tôi vẫn tìm được hồ sơ của hắn!
Ada đem một chồng văn kiện thật dày đưa cho Minh Diệu:
- Dựa theo lời đề nghị của anh, cả ba đời tổ tiên tôi đều tra xét sạch sẽ!
- Quả nhiên!
Minh Diệu nhìn nhìn hồ sơ, gật đầu:
- Điều này có thể giải thích vì sao hắn lại có được đồng xu cổ xưa đã rất khó tìm được này để chế tạo ra túi vu độc!
- Tôi đã báo với bên ủy viên hội, hôm nay kết quả thẩm tra Lana sẽ tiến hành xử lý bí mật, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, như vậy sẽ làm cho hắn có điều cảnh giác!
Ada lại hỏi:
- Kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ? Trực tiếp giáp mặt đặt bài xuống hay sao?
- Không được, hắn đã có được năng lực có thể làm nhiễu dò xét linh lực dao động, nói như vậy cũng không chuẩn hắn có thể thông qua thí nghiệm của ủy viên hội.
Minh Diệu lắc lắc đầu:
- Bây giờ chúng ta chỉ mới có hoài nghi, khuyết thiếu bằng chứng chính xác. Nói thế này, chúng ta căn bản không có biện pháp thông qua thủ đoạn hợp pháp tới bắt giữ hắn!
- Vậy làm sao bây giờ?
Ada cau mày nói:
- Chúng ta lại không khả năng dùng biện pháp trực tiếp giết chết hắn để giải trừ nguyền rủa của hắn!
- Có lẽ chúng ta cần phải rời đi!
Minh Diệu mỉm cười:
- Đợi sau khi H phục hồi bình thường, chúng ta trở về Trung Quốc. Dù sao Lana cũng đã thừa nhận mình chính là hung thủ thực sự, công tác của chúng ta cũng đã hoàn thành xong, có đúng không?
- Ý của anh là…
Ada có chút do dự:
- Làm vậy có phải mạo hiểm quá hay không?
- Dù sao tôi cảm thấy thật mệt muốn chết!
Minh Diệu xoay bả vai, địa phương bị tổn thương cũng đã không còn đau đớn, xem ra năng lực khôi phục thân thể đích thật đã tăng cường không ít.
- Tôi muốn nhanh chóng quay về, một mình Tiểu Manh ở Trung Quốc tôi thật có chút lo lắng!
- Vậy được rồi!
Ada gật đầu:
- Ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị. Chỉ cần H khôi phục lại ý thức, chúng ta liền rời khỏi Anh quốc.
Nằm trên giường, Minh Diệu nhìn lên trần nhà ngẩn người. Động cơ, rốt cục động cơ lại là gì? Vấn đề này một mực quanh quẩn trong đầu óc hắn không cách nào di chuyển. Minh Diệu thật sự không sao ngủ được, hắn đột nhiên nhớ tới kể từ sau khi mình tới London, cũng đã vài ngày không liên lạc điện thoại với Tiểu Manh. Hắn lấy di động ra nhìn xem, hiện tại đã ba giờ sáng, hẳn phỏng chừng bây giờ bên kia Tiểu Manh cũng đã tan học, hắn quyết định gọi điện thoại cho nàng. Tuy rằng Diệp Trọng đã nói sẽ phái người âm thầm bảo hộ Diệp Tiểu Manh, nhưng Minh Diệu vẫn cảm thấy có chút không yên lòng.
Thật kỳ quái, điện thoại vang lên đã lâu nhưng bên kia không ai bắt điện thoại. Minh Diệu cau mày, cô gái nhỏ kia hiện tại đang làm gì? Minh Diệu gọi liên tiếp vài lần nhưng vẫn nằm trong trạng thái không người đón nghe. Minh Diệu cảm thấy có chút bất an, nếu là thường ngày vào giờ này, Diệp Tiểu Manh hẳn đã tan học, hơn nữa hẳn là đã quay về nhà hoặc đang ở bên trong ký túc xá trường học, như thế nào lại không ai nghe điện thoại. Chẳng lẽ đã quên mang theo điện thoại hay sao? Hoặc nàng đã xảy ra chuyện gì? Thẳng đến khi Minh Diệu gọi tới lần thứ năm, điện thoại rốt cục chuyển được. Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm có chút hổn hển của Diệp Tiểu Manh, còn có thanh âm người khác, nghe vào giống như là tiếng nước chảy. Cô gái nhỏ kia đang làm gì? Tắm rửa sao? Minh Diệu cảm thấy có chút kỳ quái.
- Alo, là ai vậy, có chuyện gì không?
Số di động hiện tại Minh Diệu sử dụng là do Ada đưa cho hắn khi mới tới Anh quốc, cho nên Diệp Tiểu Manh cũng không biết là Minh Diệu gọi tới. Thanh âm có vẻ không kiên nhẫn xen lẫn thanh âm tiếng thở dốc kịch liệt như đang vận động truyền đến.
- Cứ gọi mãi thế này, hiện tại tôi đang bề bộn công việc đây a!
- Là tôi!
Minh Diệu mở miệng nói:
- Cô đó, đang bận cái gì đây, vì sao không nghe điện thoại?
- A, Minh Diệu!
Thanh âm Diệp Tiểu Manh đột nhiên thu nhỏ lại, tựa hồ đang dùng tay che kín điện thoại. Minh Diệu mơ hồ nghe được nàng đang nói chuyện với ai đó bên cạnh.
“Làm sao bây giờ? Là Minh Diệu”…gì gì đó. Vài giây sau thanh âm Diệp Tiểu Manh mới truyền tới, chỉ bất quá lần này đã đổi thành thanh âm bình thản hơn trước.
- À không, không có chuyện gì đâu…
- Cô đang làm gì vậy?
Minh Diệu nghe ra trong thanh âm Diệp Tiểu Manh có chút bối rối, tựa hồ đang giấu diếm gì đó.
- Không có gì, chỉ là…chỉ là…tôi đang cùng chị Từ Mẫn với a Trạch cùng nhau đi bơi thôi, được rồi, chúng tôi đang bơi lội!
Diệp Tiểu Manh nói bên kia điện thoại:
- Một lát tôi gọi lại cho anh sau nha!
- Cô cho tôi là người ngu ngốc sao?
Minh Diệu rống vào điện thoại:
- Tiểu nha đầu như cô sợ nước nhất trên đời, cô không biết bơi, đòi bơi lội cái gì đây?
- Không có gì cả mà, tôi thật sự đang bơi lội nha…ừng ực…ừng ực…
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm tựa hồ như từ dưới đáy nước toát ra bọt khí, tiếp theo điện thoại bị dập máy.
- Bơi lội sao?
Minh Diệu không hiểu ra sao, gãi gãi đầu:
- Vừa rồi tựa hồ là thanh âm điện thoại chìm xuống đáy nước đi…
Nhưng mà bình thường cũng không có ai cầm theo di động đi bơi lội chứ? Minh Diệu cảm thấy có chút kỳ quặc, hắn gọi là di động của Diệp Tiểu Manh, kết quả lại truyền tới thanh âm điện thoại không liên lạc được, tựa hồ bởi vì di động của Diệp Tiểu Manh bị rơi vào trong nước.
- Alo, Tiểu Manh mới nói với tôi các cô đang đi bơi sao? Rốt cục mấy cô đang làm gì đây?
Minh Diệu nhớ vừa rồi Diệp Tiểu Manh có nói qua, nàng cùng Từ Mẫn với a Trạch cùng nhau đi bơi, đang ở chung một chỗ, Minh Diệu liền gọi điện cho Từ Mẫn.
- À, chuyện này…ha ha ha ha ha…
Đầu bên kia điện thoại truyền ra tiếng cười có chút xấu hổ của Từ Mẫn, còn kèm theo tiếng nước, ba người tựa hồ thật sự đang ở địa phương nào đó có nước.
- Ha ha cái đầu cô, làm gì có người nào mang theo di động đi bơi đây. Mau nói thật cho tôi nghe!
Minh Diệu bị làm tới mức không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Không có việc gì, không có việc gì…ừng ực ừng ực…chúng tôi đang thật sự đi bơi thôi…ừng ực ừng ực…
Bên điện thoại Từ Mẫn cũng truyền vào thanh âm tiếng nước, nhưng vài giây sau lại khôi phục nguyên dạng, nhưng thanh âm của nàng cũng có chút thở dốc.
- Không nói với anh nữa, đang bận rộn đây!
Không đợi Minh Diệu mở miệng, Từ Mẫn liền vội vàng cúp điện thoại.
- Người nào cũng cổ quái tinh linh, thật khó hiểu!
Minh Diệu có chút khó hiểu nhìn điện thoại bị cắt đứt, Từ Mẫn nói chuyện cũng không được rõ ràng, thật sự làm cho Minh Diệu không hiểu nổi các nàng đang làm chuyện gì.
- Bỏ đi, mặc kệ, nếu Từ Mẫn đang ở chung một chỗ với Tiểu Manh, vậy cũng không có nguy hiểm gì!
Hơn nữa Diệp Trọng cũng đã nói sẽ cho người bảo hộ Tiểu Manh, cũng không xảy ra vấn đề nào khác. Minh Diệu cũng không tiếp tục truy hỏi, ném di động qua một bên đi ngủ.