[Dịch]U Minh Trinh Thám
Chương 325 : Đều có hướng đi của mình
Ngày đăng: 20:34 16/09/19
- Nếu như bị tiểu đồ đần như ngươi nhìn ra, như vậy còn có thể giấu diếm được sao?
Lilith liếc mắt nhìn Alie:
- Mang theo khối thân thể rách rưới này, chúng ta trở về. Cẩn thận một chút, đừng tiếp tục làm hư, nếu không thật sự là không còn cứu được.
- Nhưng miệng vết thương trước ngực là do ngài làm hư a!
Alie quyệt miệng, không tình nguyện dùng một tay nắm lấy thân thể Minh Diệu:
- Vậy phòng thí nghiệm này làm sao bây giờ?
- Tất cả đều hủy diệt đi!
Bàn tay Lilith nhẹ nhàng vung lên trong không khí, nguyên bản những Bạo Tạc Phù mà Minh Diệu đã dán trong phòng thí nghiệm trước đó liền bị kích phát phát sáng lên trong nháy mắt.
- Nếu như hắn đã giúp ta hoàn thành ý nguyện thì ta cũng giúp hắn quét tước một chút đi!
- Còn có tên kia thì sao đây?
Alie hất hàm vào trong góc nói, ở trong góc phòng, bởi vì Minh Diệu cùng Adam chiến đấu, vách tường vỡ vụn lộ ra một mật thất kín đáo. Ở bên trong mật thất, nam nhân mặc thực nghiệm phục đang đờ đẫn nhìn lên trên vách tường, chính là Gabi, tựa hồ toàn bộ những chuyện xảy ra đều không quan hệ gì tới hắn.
- Tên khoa học điên này đã bị Adam tẩy não, hiện tại đã biến thành ngu ngốc rồi, không cần phải xen vào hắn.
Lilith nói:
- Để cho hắn biến mất cùng phòng thí nghiệm này đi!
Thân ảnh của Lilith cùng Alie dần dần biến mất bên trong không khí.
Ngay trong nháy mắt hai người vừa biến mất, một đạo hắc ảnh từ trên không giáng xuống, mang đi Gabi đang ngồi dưới đất, tiếp theo cũng biến mất không thấy gì nữa.
Hết thảy đều trở về yên lặng, ở một giây sau, quang mang phù chú càng lúc càng sáng, mãnh liệt nổ tung…
- Ân, tôi đang ở nơi nào…
Mị chậm rãi tỉnh lại sau cơn hôn mê, vừa nghe được thanh âm tiếng sóng biển, không biết vì sao nàng cảm giác sau gáy mình rất đau.
Đau? Đúng rồi, mình nhớ ra rồi, mình tựa hồ là bị đánh ngất xỉu. Mị vội vàng mở to mắt, nhìn ra chung quanh. Hiện tại nàng tựa hồ đang ở trên thuyền nhỏ, bốn phía đều là nước biển, mà hòn đảo kia đã cách nàng càng ngày càng xa.
- Tiểu nữ oa, cô tỉnh rồi!
Đang chèo thuyền, Dịch Tiên Sinh cười a a nói:
- Thật nhìn không ra thể chất của cô cũng không tệ lắm, nhanh như vậy thì đã tỉnh lại!
- Tại sao tôi ở chỗ này?
Mị liền vội vàng hỏi:
- Minh Diệu, Minh Diệu đâu?
- Minh Diệu a, hắn còn ở trên hòn đảo kia.
Dịch Tiên Sinh thở dài nói:
- Hắn nhắc nhở tôi, bảo tôi mau nhanh đưa cô rời khỏi nơi đó. Cô không chịu đi, tôi đành đem cô đánh ngất xỉu mang cô lên thuyền!
- Ông điên ư, làm sao ông không đi cứu hắn?
Mị nắm lấy áo của Dịch Tiên Sinh, phẫn nộ nói:
- Một mình hắn ở nơi đó rất nguy hiểm!
- Cũng bởi vì nguy hiểm, cho nên hắn bảo tôi mang cô đi. Ngay cả hắn cũng không thể đánh thắng kẻ địch, tôi và cô có đi bất quá cũng chỉ là chịu chết mà thôi.
Dịch Tiên Sinh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Con người của hắn thế nào tôi biết rõ, bản thân mình như thế nào cũng được, nhưng không bao giờ chịu liên lụy tới người khác!
- Mau quay lại, tôi phải đi về cứu hắn…
Mị dùng sức lôi kéo áo của Dịch Tiên Sinh:
- Mau quay thuyền trở lại cho tôi…
Đúng lúc này, xa xa truyền tới một tiếng nổ vang rền.
- Oanh!
Tiếng vang thật lớn, dọa hai người nhảy dựng lên. Cả hai quay đầu nhìn lại, một vầng mây khói như chiếc nấm lớn bốc lên trên bầu trời đảo nhỏ.
- Nổ tung rồi!
Dịch Tiên Sinh lặng người, vội vàng từ trong túi áo lấy ra một trương phù chú. Hắn viết lên ngày sinh tháng đẻ của Minh Diệu trên phù chú, sau đó gấp thành con hạc giấy. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn vẫn thoáng do dự. Vài giây sau hắn rốt cục quyết định, đem con hạc giấy ném lên không trung.
Con hạc giấy tản ra vầng sáng, ở trên không trung xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên, lại từ không trung rớt xuống, toàn bộ con hạc giấy đều biến thành màu đen. Chứng kiến tất cả chuyện này, Dịch Tiên Sinh nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Mau nhanh trở về…
Mị lay mạnh áo của Dịch Tiên Sinh, bởi vì quá mức dùng sức, miệng vết thương vừa khép lại trên người nàng lại bị vỡ ra, máu tràn ra ngoài.
- Vô dụng thôi!
Dịch Tiên Sinh thở dài một hơi nặng nề, hắn cầm lấy con hạc giấy đã biến thành màu đen rơi trên thuyền nói:
- Tầm Nhân Phù đã không còn tìm được khí tức của hắn…
- Tìm không thấy là sao chứ?
Mị vội vàng hỏi:
- Phù chú của ông bị hỏng mất sao?
- Loại phù chú này là dùng ngày sinh tháng đẻ để tìm khí tức của người mình muốn tìm. Cho dù tránh ở địa phương bí mật thế nào loại phù chú này cũng tìm được.
Thần sắc Dịch Tiên Sinh ảm đạm nói:
- Nhưng nếu như khí tức của người kia đã không còn, như vậy loại phù chú này sẽ mất linh, cả con hạc giấy sẽ biến thành màu đen!
- Khí tức làm sao lại không có, ông không phải nói dù có trốn tránh bí mật thế nào cũng có thể tìm được sao?
Trong lòng Mị có chút bất an, nhưng nàng vẫn còn tồn tại một tia hi vọng. Nàng thật hi vọng Dịch Tiên Sinh có thể cho nàng một đáp án khác với cảm giác mơ hồ trong nội tâm của nàng.
- Nói cách khác…tiểu Diệu hắn đã…
Dịch Tiên Sinh trầm mặc một lúc mới lên tiếng:
- Đã chết rồi…
- Như thế nào lại như vậy?
Cả người Mị vô lực ngồi bệch trên thuyền. Bởi vì quá mức dùng sức, nắm tay của nàng xuyên phá da thịt, máu tươi chảy ra. Nhưng do tin tức làm nàng không cách nào tin tưởng, nàng thậm chí đều không cảm giác được thân thể đau đớn.
- Không, tôi không tin…
Vài giây sau, Mị nắm chặt áo Dịch Tiên Sinh:
- Quay thuyền trở về đi, tôi muốn đi tìm hắn, tôi không tin hắn sẽ chết. Mạng của hắn cứng rắn như vậy, làm sao lại có thể chết, ông đang gạt tôi…
- Đừng tiếp tục lừa mình dối người.
Dịch Tiên Sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay Mị đang nắm áo của mình:
- Kỳ thật khi tiểu Diệu bảo tôi mang cô nhanh rời đi, tôi đã đoán hắn chọn lựa đồng quy vu tận với tên điên kia. Sau khi nhìn thấy hòn đảo kia nổ tung, trong lòng của cô không phải cũng đã có đáp án rồi đó sao?
- Tôi không tin, tôi không tin, tôi không…tin…
Cánh tay Mị dùng sức lắc mạnh thân thể Dịch Tiên Sinh.
- Không phải là sự thật, tôi phải đi về tìm hắn, hắn không có chết đâu…
- Thanh tỉnh một chút đi, đừng lãng phí một phen tâm ý của hắn.
Dịch Tiên Sinh cau mày quát lớn:
- Bây giờ cho dù cô có quay trở về, chỉ sợ ngay cả thi thể của hắn cũng không thể tìm thấy. Cả khu vực đó đã nổ tung, chỉ sợ không còn lưu lại được chút gì…
- Không, không có khả năng!
Mị cắn chặt môi quát:
- Hắn nhất định là…phải…hắn nhất định đã đánh ngã tên điên kia, sau đó trốn ra khỏi phòng thí nghiệm rồi mới cho nó nổ tung như thế. Phù chú của ông nhất định đã bị quá hạn, nhất định đã mất hiệu lực, hắn nhất định còn sống!
- Nữ oa này, sao không chịu nghe lời người ta khuyên đây?
Dịch Tiên Sinh cau mày nói:
- Tầm Nhân Phù chắc chắn sẽ không sai lầm. Như vậy xem ra nhất định là cuối cùng tiểu Diệu không còn cách nào, cho nên mới quyết định cùng tên kia đồng quy vu tận!
- Tôi không tin, tên đầu trọc như ông nhất định là đang gạt tôi!
Mị nhất định không buông tha:
- Quay thuyền trở lại đi, tôi muốn đi tìm hắn!
-Nữ oa này, thật là…
Dịch Tiên Sinh hận đến nghiến răng, nhưng vẫn bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi cho thuyền quay đầu đi trở về hòn đảo. Tuy rằng cảm thấy không có khả năng, nhưng ở trong lòng hắn vẫn hi vọng Tầm Nhân Phù cũng bị sai lầm…
-Dịch tiên sinh, sao hai người lại trở lại?
Ở trên bờ biển, Snake đón hai người, nhìn qua dường như hắn cùng Dịch Tiên Sinh có nhận thức, hơn nữa quan hệ còn có vẻ không tệ lắm.
-Là do cô bé này muốn quay lại!
Dịch Tiên Sinh lắc đầu nói:
-Khuyên thế nào cũng không khuyên được!
-Vừa rồi phòng thí nghiệm đột nhiên nổ tung, cả phòng thí nghiệm đều sụp đổ!
Snake nói, thần sắc trên mặt có chút hưng phấn. Đối với hắn mà nói, có thể hủy diệt cả phòng thí nghiệm là một việc vô cùng phấn khởi.
-Có người nào thoát ra từ trong phòng thí nghiệm hay không?
Mị vội vàng hỏi:
-Nam nhân đi cùng tôi vào trong phòng thí nghiệm đó, hắn có chạy ra không?
-Trước khi nổ mạnh cũng không thấy có người nào chạy ra.
Snake lắc đầu nói:
-Mà sau khi nổ mạnh toàn bộ lối ra đều lún xuống. Chỉ sợ không có bất kỳ người nào có thể từ bên trong thoát được!
-Như thế nào lại…
Mị cảm giác đầu óc như mê muội. Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, vội vàng chạy tới hướng phòng thí nghiệm.
-Uy, cô làm gì vậy?
Snake vội vàng ngăn cản Mị:
-Nơi đó còn đang sụt lún, rất nguy hiểm!
-Buông ra, tôi muốn đi tìm Minh Diệu.
Mị vùng vẫy thoát khỏi tay Snake:
-Tôi không tin hắn sẽ chết ở loại địa phương này!
Snake quay đầu nhìn về phía Dịch Tiên Sinh, nhìn thấy Dịch Tiên Sinh gật nhẹ đầu hắn vội vàng buông lỏng tay ra. Dù cho Dịch Tiên Sinh không gật đầu, hắn cũng không thể không buông tay. Mị đã bày ra tư thế như muốn công kích hắn, tuyệt đối không phải đang giả vờ.
-Để cho nàng đi thôi!
Dịch Tiên Sinh nhắm mắt lại nói:
-Không tận mắt nhìn thấy, nàng chắc chắn sẽ không hết hi vọng. Cho dù là tôi…ai…
-Dịch tiên sinh, nam nhân đánh bại tôi, cùng với ông…
Snake thật cẩn thận hỏi.
-Hắn là sư điệt của tôi.
Dịch Tiên Sinh gật đầu:
-Tuy rằng số lần gặp mặt cũng không nhiều, nhưng nói thật lòng tôi thật sự rất thích chàng trai kia…
-Cháu của ngài giúp chúng tôi xả được ác khí, cũng đã cứu lại càng thêm nhiều người!
Vẻ mặt Snake nghiêm túc nói.
-Bất kể nói thế nào anh ấy cũng là ân nhân của chúng tôi, trước khi chúng tôi còn chưa chết hết, vô luận là bất cứ chuyện gì, ngài chỉ cần phân phó một tiếng, chúng tôi tuyệt đối sẽ không chối từ!
-Chuyện này ngày sau hãy nói đi!
Dịch Tiên Sinh nhắm mắt lại khoát tay:
-Để cho tôi yên tĩnh một chút!
Snake gật đầu rời khỏi bãi biển. Ánh trăng dần dần lên cao, chiếu sáng cả mặt biển mênh mông. Sóng biển trôi nổi ngân quang tràn trên bờ cát, phát ra tiếng vang sàn sạt. Tâm tình Dịch Tiên Sinh hiện tại vô cùng buồn bực, về người sư điệt Minh Diệu này, tuy rằng gặp nhau không nhiều, nhưng thật sự được lòng hắn. Nhưng hắn thật không ngờ cho dù đã gặp được kỳ ngộ kéo dài tuổi thọ, nhưng Minh Diệu vẫn không thoát khỏi kết cục yểu mệnh của mình.
Văn thư Biển Chết, Lilith, còn có tên nam nhân quỷ dị kia căn bản không giống như một nhân loại. Dịch Tiên Sinh cảm giác như có một điều gì đó mà mình nhìn không thấy, đem toàn bộ những chuyện này xâu chuỗi vào nhau. Mục đích ban đầu Minh Diệu đi tới nơi này không phải là muốn hủy diệt văn thư Biển Chết sao? Như vậy hiện tại Minh Diệu đã chết, văn thư Biển Chết lại nằm trong tay Mị, nhưng nữ ác ma Lilith vì sao không thấy xuất hiện? Hay là Lilith chỉ đơn thuần lừa gạt Minh Diệu tới nơi này mục đích là vì muốn dùng thân thể tài liệu sống của hắn chế tạo thành thần sao? Như vậy nam nhân tên Jackson kia thật sự đúng như suy đoán của hắn, chính là người kia sao?
Tất cả những chuyện này phía sau nhất định còn phải có thêm điều gì đó. Dịch Tiên Sinh nhặt lên một hòn đá, không ngừng viết gì đó trên bãi cát. Hắn đem toàn bộ những manh mối biết được hiện tại đều viết trên cát, hi vọng có thể từ trong đó phát hiện ra chút dấu vết.
-Dịch tiên sinh, thời gian đã đến!
Không biết qua bao lâu, Snake đi tới trước người Dịch Tiên Sinh mở miệng nói:
-Tin tức phòng thí nghiệm bị nổ đã truyền về chỗ ủy viên hội tối cao. Nếu hiện tại ông còn không rời đi chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái…
-Ân, tôi đã biết!
Dịch Tiên Sinh gật đầu. Hắn dùng chân đem những chữ viết trên bãi cát đều xóa đi, không lưu lại chút nào. Tuy rằng còn chưa tìm hiểu được rõ ràng, nhưng cũng đã có chút dấu vết.
-Tìm cô bé kia lại đây, bảo nàng mau cùng tôi rời đi. Chuyện còn lại thì nhờ anh. Về tin tức của hai chúng tôi, đừng lưu lại manh mối gì!
-Chuyện này tôi hiểu được!
Snake gật đầu.
Tuy rằng thật không chút cam lòng, nhưng Mị vẫn phải bất đắc dĩ đi lên thuyền nhỏ. Nếu như bị người của ủy viên hội tối cao Châu Âu gặp được nàng, chuyện này sẽ trở nên thật phức tạp, nàng chỉ đành lựa chọn mau rời đi.
Nguyên bản lối vào phòng thí nghiệm đã biến thành một đống hoang tàn đổ nát. Một động sâu không thấy đáy sụp xuống bên dưới, chứng minh lúc nổ tung đã mãnh liệt đến bao nhiêu. Cả con đường vào đều bị vùi lấp, căn bản không thể ra vào. Mà kết cục của những người lưu lại bên trong liền có thể biết được. Hơn nữa Mị cũng đã đi tới chỗ hang động đã ước định với Minh Diệu nhưng không thấy tung tích có người đến qua. Hơn nữa nhóm lính đánh thuê cũng đã chứng thật trước khi phòng thí nghiệm nổ tung cũng không có một ai chạy thoát ra ngoài, thang máy cũng không hề có dấu hiệu di động qua chút nào.
Mị cảm giác trong lòng như có thứ gì đó đè nặng, vô cùng khó chịu. Tuy rằng thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng Minh Diệu lại chết như vậy, làm cho nàng cảm giác không chút thoải mái. Mặc dù miệng của hắn luôn ba hoa, thích trêu chọc nàng, hơn nữa tính cách cũng kém cỏi, có chút không hợp với nàng, nhưng hắn lại đem văn thư Biển Chết giao cho nàng, sau đó ở lại đón nhận cái chết. Chính Mị cũng không biết hiện tại tâm tình của mình ra sao, theo lý mà nói bản thân nàng đã lấy được văn thư Biển Chết, mà đại thúc chán ghét kia cũng đã chết, chính nàng hẳn phải cao hứng mới đúng, nhưng nàng lại cảm thấy bản thân mình như muốn khóc.
Nhất định là vì vậy, tin tức hắn đã chết làm cho nàng không biết làm sao giải thích với Tiểu Manh mà thôi, nhất định là như thế. Trong lòng Mị tự an ủi chính mình. Nàng thật sự không thể tưởng tượng, loại chuyện này làm sao giải thích cho Tiểu Manh biết được. Một người chị cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp mặt qua, vừa thấy mặt lại mang đến tin tức về cái chết của người cùng em mình sống chung mười mấy năm, nhất định Mị sẽ bị cô em gái của mình chán ghét đến chết!
Ánh trăng thật sáng, Mị ôm chặt đầu gối của mình, cuộn tròn ở góc thuyền nhỏ, ở trong ngực nàng, cuộn da dê cũ kỹ vẫn yên lặng nằm yên nơi đó.
-Chia tay ở chỗ này đi!
Ở bến tàu bờ biển, Dịch Tiên Sinh nhìn Mị nói:
-Mang theo Hắc Chi Đoạn Chương đi đi, đi hoàn thành chuyện mà cô muốn làm!
-Vậy ông thì sao?
Mị gật đầu, đi trên biển mấy ngày nay, hai người cơ hồ cũng không nói chuyện, dược vật trị liệu mà Dịch Tiên Sinh đưa cho Mị cũng thật hữu hiệu, nguyên bản vết thương trên người nàng phải điều dưỡng tới nửa năm may ra mới khôi phục được thể lực nhưng sau khi dùng đan dược đặc thù của Dịch Tiên Sinh, chỉ qua mấy ngày Mị đã cảm giác thương thế trên người mình tốt hơn bảy tám phần…
-Tôi sao?
Dịch Tiên Sinh nhìn vào đám mây nơi phương xa, thở dài:
-Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm. Tôi muốn suy nghĩ làm sao nói với vị sư huynh đã mấy chục năm không gặp mặt kia tin tức con trai duy nhất của hắn đã chết dưới mắt của tôi…
Mị cúi đầu không nói lời nào. Nàng cũng không cách nào tưởng được làm sao đem tin tức này nói với Tiểu Manh.
-Nhưng không cần quá lo lắng, cuối cùng vẫn có thể nghĩ ra được lý do mà thôi.
Dịch Tiên Sinh cười nhìn Mị khoát tay nói:
-Huống chi tôi còn có chuyện trọng yếu cần điều tra rõ ràng, cho nên phải đi trước.
Nhìn thân ảnh dần dần đi xa của Dịch Tiên Sinh, Mị dùng tay bưng kín trước ngực. Ở trong đó có được thu hoạch lớn nhất của hành trình lần này: văn thư Biển Chết. Có được thứ này, mẹ hẳn là có thể sống lại, như vậy cuộc sống sẽ quay về quỹ tích ngày xưa đi. Một nhà ba người, không, là bốn người, có lẽ sẽ có thêm một cô em gái, yên tĩnh mà sống. Ám sát hay điều tra gì đó, những chuyện đáng ghét như vậy cũng sẽ không cần tiếp tục làm dơ bẩn tay của nàng nữa đi. Nghĩ tới đây, Mị giữ vững tinh thần, hướng địa điểm liên lạc đã ước định với tổ chức đi tới.
-Chờ một chút, chờ một chút đã.
Thanh âm của Dịch Tiên Sinh truyền tới từ sau lưng Mị. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Dịch Tiên Sinh thở hổn hển chạy trở về, tựa hồ như có chuyện trọng yếu nào đó.
-Tôi đã quên một chuyện rất trọng yếu!
-Ân? Chuyện gì?
Mị liền vội vàng hỏi.
-Là chuyện…
Dịch Tiên Sinh thở phì phò nói:
-Có thể cho tôi mượn ít tiền hay không?
-????
-Tôi là bị bắt cóc tới a!
Dịch Tiên Sinh xòe hai tay:
-Không hiểu gì đã bị đưa ra nước ngoài, hiện tại trong người tôi không có đồng nào. Đừng nói là cần tiền mua vé máy bay về nước, ngay cả tiền đi taxi cũng không có.
Dịch Tiên Sinh ngượng ngùng nhìn Mị cười cười:
-Có thể cho tôi mượn mấy trăm, à không, phải là mấy ngàn, để tôi mua vé máy bay về Trung Quốc đi?
Mị không biết nói gì nhìn lên không trung. Một người duy nhất còn lại trong xã hội hiện đại có thể chế tạo ra linh khí, mỗi một kiện linh khí được chế tạo đều là vật mà linh năng giả tha thiết ước mơ, tượng sư trong truyền thuyết mà bất cứ linh năng giả nào cũng đều mơ tưởng tận lực lấy lòng nịnh bợ, lại có thể rơi xuống nông nỗi ngay cả tiền đi xe taxi cũng phải hỏi mượn nàng, Mị lại nghe được thanh âm giấc mộng phá nát vang lên trong lòng mình.
-Cho dù đưa tiền cho ông mượn, chỉ sợ ông cũng không thể quay về nước được đi!
Mị nhìn Dịch Tiên Sinh nói:
-Giấy căn cước? Hộ chiếu? Thị thực? Hình như thứ nào ông cũng không có đi?
-Di, nói cũng đúng!
Dịch Tiên Sinh cúi đầu nhìn nhìn chính mình. Ngoại trừ một thân quần áo dính đầy dầu mỡ cùng một đống dụng cụ kỳ quái ra, chính mình tựa hồ không có cái gì khác.
-Vậy thật đúng là phiền toái a…
-Bỏ đi, ông đi theo tôi!
Mị bất đắc dĩ lắc đầu. Xã hội bây giờ chỉ có bề ngoài cũng không có tác dụng gì, sự thật luôn là tàn khốc. Huống chi để cho một vị đại thúc trọc đầu quần áo dơ bẩn ở đầu đường bán tiếng cười kiếm tiền về nhà sẽ bị thiên lôi đánh xuống!
-Tôi lấy được rồi!
Trải qua con đường đặc thù, Mị đã quay về tới Trung Quốc. Ở bên trong trụ sở bí mật, nàng từ bóng tối trong góc phòng bước ra, đem văn thư Biển Chết đặt lên bàn.
-Ta đã nói thật nhiều lần, khi vào phòng cần gõ cửa!
Ngồi trên ghế ông chủ, toàn thân đều chìm ngập trong bóng tối, lão nhân mở miệng nói. Nhưng bàn tay run rẩy của hắn vươn về hướng cuộn da dê cũ kỹ đã chứng minh nội tâm hắn cũng không được trấn định như trong ngữ khí của hắn.
-Nói như vậy mẹ hẳn là có thể sống lại rồi chứ?
Mị nhìn bàn tay lão nhân có chút kích động run rẩy mở ra cuộn da dê.
-Ông ngoại!
-Đương nhiên! Ta đã chờ nhiều năm như vậy, chờ chính là ngày này!
Lão nhân đứng lên khỏi ghế, ông chủ luôn luôn trầm ổn mà thần bí lần đầu tiên thất thố như thế.
-Ngươi lập tức đem Hắc Chi Đoạn Chương đưa cho Địa Tướng, không, để ta tự mình đi. Rất nhanh, sẽ rất nhanh mẹ của ngươi, con gái Thiển Tuyết của ta sẽ rất nhanh có thể sống lại!
-Ông ngoại, cháu muốn tạm thời nghỉ ngơi một thời gian!
Mị nói:
-Cháu hơi mệt một chút!
-Không sao cả, đi đi!
Ông chủ nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Mị:
-Nếu như đã chiếm được thứ này, như vậy cũng không còn chuyện gì cần làm, chuyện còn lại cứ giao cho Địa Tướng là được!
-Vậy được rồi!
Mị gật đầu:
-Cháu sẽ rời đi một thời gian. Nếu như có gì cần cứ lưu lại ám hiệu chỗ cũ, cháu nhìn thấy sẽ lập tức trở về!
-Ân, đi thôi!
Ông chủ gật đầu, đối với vẻ lãnh đạm của Mị hắn cũng không hề để ý tới. Hiện tại tâm tư của hắn tất cả đều đặt trong Hắc Chi Đoạn Chương. Thứ này là vật mà hắn luôn kỳ vọng lấy được.
-Chờ một chút, còn có một việc.
Nhìn Mị chậm rãi chìm vào ảnh tử, ông chủ đột nhiên nhớ ra điều gì đó mở miệng hỏi:
-Cháu cùng Dịch Tiên Sinh đồng thời trở về sao? Hắn ở đâu?
-Sau khi trở lại Trung Quốc đã rời đi, không biết đã đi đâu!
Mị hồi đáp.
-Vậy sao?
Ông chủ trầm ngâm chốc lát.
-Minh Diệu, tiểu thiếu gia Tần gia, hắn thế nào?
-Hắn…
Mị không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới:
-Chết rồi!
-Vậy sao?
Ông chủ nghe được tin tức này, thở dài một hơi.
-Đáng tiếc, vốn ta thật xem trọng hắn!
-Không còn chuyện gì khác, cháu đi trước!
Mị nói xong câu đó, liền biến mất bên trong bóng tối!
…
-Cuối cùng đã lấy được!
Ở tầng dưới chót phòng thí nghiệm trong tổ chức, ông chủ đem Hắc Chi Đoạn Chương đưa cho Địa Tướng.
-Lập tức bắt đầu giai đoạn cuối cùng, càng nhanh càng tốt!
-Dạ, ông chủ!
Địa Tướng nhận lấy cuộn da dê cũ kỹ, cung kính nói:
-Nếu hết thảy đồ vật đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, như vậy thành công chỉ là vấn đề về thời gian!
-Mau chóng, không, tận lực làm cho thỏa đáng một chút!
Ông chủ nghĩ nghĩ nói:
-Ta đã đợi lâu như vậy, cũng không ngại đợi lâu thêm chút thời gian. Ở trong quá trình đừng xuất hiện bất kỳ sai lầm gì, dù sao ta chỉ có một đứa con gái mà thôi!
-Đương nhiên, tôi hiểu được.
Địa Tướng gật đầu:
-Tôi sẽ hết sức!
-Bình thường ngươi muốn làm thứ gì đó rối loạn linh tinh ta mặc kệ, nhưng nếu hiện tại văn thư Biển Chết đã tới tay, như vậy thì hãy đem toàn bộ tinh lực đặt vào chuyện này cho ta!
Ông chủ dùng một loại ánh mắt lạnh như băng nhìn Địa Tướng, làm hắn vô cùng sợ hãi. Một cỗ uy nghiêm của thượng vị giả ép tới mức hắn không dám ngẩng đầu lên, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh:
-Trong lòng ngươi hẳn là hiểu được ta nuôi dưỡng loại người như ngươi không phải để cho ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm ra những chuyện ám muội, mà là để cho ngươi làm chuyện đứng đắn!
-Dạ, tôi biết!
Thanh âm của Địa Tướng có chút run rẩy:
-Tôi sẽ hết sức!
-Tốt lắm!
Ông chủ híp mắt liếc hắn, xoay người bước những bước chân vững vàng tới trước bồi dưỡng tào trong phòng thí nghiệm, bên trong có một nữ nhân trẻ tuổi nhắm mắt cuộn tròn thân thể nằm phiêu phù bên trong. Nhưng trên người nàng lại không hề cảm giác được chút khí tức sinh cơ nào.