[Dịch]U Minh Trinh Thám
Chương 390 : Nghi thức bắt đầu
Ngày đăng: 20:34 16/09/19
Ada nhìn quanh một vòng, nhưng không có bất cứ người nào rời khỏi. Có thể lấy hết dũng khí đi tới chỗ này cũng đều là cường giả, tự nhiên đối với thực lực của mình luôn mãnh liệt tự tin.
- Nếu động tác của tôi nhanh hơn một chút, có thể cũng không cần phiền toái như vậy.
Minh Diệu suy tư một chút nói:
- Nếu như tôi có thể thật nhanh giết chết Eva, như vậy vô luận là thiên sứ hay la sát cũng đều mất đi lực lượng. Ở trong đoạn thời gian đó mọi người chỉ cần chịu đựng một chút sẽ tốt hơn.
- Vô luận như thế nào, đều phải xem ở anh!
Ada nhìn Minh Diệu trịnh trọng nói:
- Vô luận là ngày mai của nhân loại hay là tính mạng của chúng tôi, đều nắm giữ trong tay của anh!
- Tôi biết!
Minh Diệu gật mạnh đầu:
- Còn có Tiểu Manh…nàng cũng đang chờ tôi!
Đoàn người theo sự suất lĩnh của Minh Diệu hướng sâu trong rừng rậm đi qua. Trên bầu trời che kín huyết sắc mây mù, không nhìn thấy ánh mặt trời, khu rừng rậm còn âm u hơn cả ban đêm. Nhưng khí trời hiện tại cũng mang đến tiện lợi khá lớn cho đoàn người. Alie cũng không cần lo lắng bị ánh nắng chiếu xuống sẽ làm ảnh hưởng lực lượng của chính mình, mà Minh Diệu được Thiên Nhãn trợ giúp cũng có thể sớm phát hiện được vị trí của La Sát mà không sợ bị đối phương nhìn thấy.
- Chờ một chút!
Minh Diệu đưa tay phải, tiểu đội đi cùng phía sau vừa nhận được mệnh lệnh liền dừng bước.
- Phía trước có ba…năm…bảy La Sát, trong đó có bốn ở vị trí mười giờ, mặt khác có ba ở vị trí hai giờ theo kim đồng hồ!
Dọc theo đường đi bọn họ đã né tránh rất nhiều khu phân bố của La Sát, lựa chọn những đường nhỏ không bị phát hiện mà đi tới. Tuy rằng làm như vậy khó tránh khỏi tình trạng đi đường vòng, nhưng ít ra so với việc phải dây dưa với thật nhiều La Sát thì tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Khi gặp phải những khu vực không thể đi vòng qua, Minh Diệu cũng sẽ lựa chọn những điểm yếu ớt nhất dùng tốc độ nhanh nhất xử lý vấn đề, tận lực không làm cho đại lượng La Sát chú ý.
- Bốn tên bên trái giao cho tôi là được!
Mị lên tiếng, thân thể dần biến mất trong bóng đen. Điều kiện hoàn cảnh hiện tại giống như làm theo yêu cầu của thân thể Mị, có thể đem ưu thế của nàng phát huy ra được lớn nhất. Nguyên xuất thân là sát thủ, Mị am hiểu nhất chính là đánh lén, phía trước gặp phải địch nhân đều do Mị thần không biết quỷ không hay dễ dàng giải quyết.
- Vậy ba tên bên phải để cho tôi làm đi!
Thiên Tướng đứng dậy, sờ sờ hồ lô trên đầu:
- Đánh ngã bọn hắn thật dễ dàng, nhưng tôi không nắm chắc làm không gây ra tiếng động!
- Không sao cả, chủ yếu là động tác phải nhanh, phải rời khỏi nơi này trước khi bị những La Sát khác phát hiện.
Minh Diệu quay đầu lại nói:
- Ada, giúp hắn một phen!
- Được!
Ada cầm ma trượng mang theo bên mình.
- Đếm tới ba liền động thủ!
Mị đi một bên, lần theo âm ảnh mà không ai có thể phát hiện đi tới. Chìm xuống trong ảnh tử giữa hai La Sát, Mị không chút dấu hiệu liền toát ra, không phát ra chút tiếng vang, ngón tay mảnh khảnh đã dễ dàng đâm vào trong gáy La Sát.
- Phác thông…
Hai tiếng vang nhỏ, hai thi thể La Sát thật lớn ngã xuống mặt đất, trên trán xuất hiện lỗ thủng nho nhỏ. Thanh âm thi thể ngã xuống khiến cho hai đồng bọn La Sát chú ý, chỉ là bọn hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng đã rơi vào kết cục giống như đồng bọn.
Đôi môi Ada khẽ mấp máy, câu chú ngữ trúc trắc khó hiểu từ môi nàng phun ra. Thật chậm rãi, ma trượng phun ra một luồng sương khói khó thể phát giác, chậm rãi phiêu tán bên trong khu rừng. Sức chống cự của La Sát hơn xa người thường, nhưng ngửi phải loại sương khói này tuy không đến mức mê mang, nhưng ý nghĩ ít nhiều cũng biến thành chậm chạp. Mà đúng lúc đó Thiên Tướng đã nhanh chóng từ trên cao giáng xuống, bàn tay nhẹ nhàng phất qua thân thể ba La Sát, một giây sau, thân thể cường tráng của La Sát từ trong nổ tung, thịt nát vẩy ra khắp nơi.
- Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi tới đi!
Minh Diệu cẩn thận quan sát phía trước, lại nhìn vào máy xác định vị trí trên tay. Hắn vẫy tay, đội ngũ lại bắt đầu cẩn thận hướng tận sâu trong rừng rậm đi tới.
Diệp Trọng dẫn theo bảy người của hiệp hội mà Tần Khai thật khó khăn mới điều ra cho hắn cùng nhau đi tới sân bay. Còn đang chuẩn bị đăng ký, lại nghe thông tri đường băng chiếm dụng, cần phải chờ thêm một lát. Hắn nhìn thấy bên ngoài đường băng của sân bay có một máy bay hành khách đang dọc theo đường băng chậm rãi hạ xuống.
- Người nào lại trong tình hình như hiện nay còn tới nơi này?
Diệp Trọng có chút kỳ quái nhìn nhân viên công tác đứng bên cạnh dò hỏi:
- Không phải đã có lệnh cấm bay toàn diện rồi sao?
- Chúng tôi cũng không biết rõ ràng, là mệnh lệnh của cấp trên. Theo đạo lý mà nói máy bay hành khách không thể hạ cánh cùng cất cánh trong sân bay quân dụng!
Nhân viên công tác xem danh sách trên tay, cũng hoàn toàn không hiểu ra sao.
- Trên đây viết là người tới từ một tiểu quốc gia Châu Âu, tựa hồ là lữ hành đoàn!
- Lữ hành đoàn?
Nghe được lời này, Diệp Trọng lắc đầu:
- Người ngoại quốc đều là kẻ ngu ngốc sao? Cứ khờ khạo chạy tới tìm cái chết? Thành thật ở lại quốc gia của mình ít nhất còn có thể sống được lâu thêm vài ngày!
Chiếc máy bay kia đã chậm rãi dừng lại, cửa khoang mở ra. Một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh từ trên máy bay vội vội vàng vàng chạy xuống, việc đầu tiên cần làm chính là không ngừng nôn mửa. Những người ngoại quốc kia đều ăn mặc vô cùng kỳ quái, mỗi người đều mặc lễ phục rất chỉnh tề, phảng phất như đến đây để tham gia một yến hội thật long trọng. Diệp Trọng dường như ngửi được mùi máu tanh tản ra trong không khí.
- Loại du khách này thật sự khó thấy!
Chân mày Diệp Trọng cau lại, tình hình bây giờ đã quá rối loạn, mà đám người kia lại lựa chọn đến đây trong lúc này, hay là…nghĩ tới đây, Diệp Trọng từ phòng chờ máy bay trực tiếp đi ra ngoài, ngay lúc này có thể có thể nhiều người giúp đỡ đều là chuyện tốt nhất.
- Xin hỏi các vị, vị nào là người dẫn đầu?
Diệp Trọng đi lên trước mở miệng hỏi.
- Thỉnh cho tôi thêm năm phút…ẩu…
Một trung niên nhân mặc lễ phục đuôi én màu đen, sắc mặt tái nhợt đang khom người nôn khan, thống khổ hồi đáp.
Lưu Thiên Minh bắt chéo chân ngồi trên ghế, đang ở trên đường lớn trong tay cầm một phần báo chí nhàn nhã uống trà. Ở cách hắn không xa, một đoàn La Sát đang đứng nguyên tại chỗ, một đám giống như những con rối gỗ mất đi hồn phách ngây ra tại chỗ không nhúc nhích. Có được ưu thế huyết thống áp bách tuyệt đối, Lưu Thiên Minh căn bản không cần động thủ. Chỉ cần hắn ngồi yên nơi đó, đại quân La Sát đã hoàn toàn không thể tiến thêm được bước nào.
- Chủ nhân, vì sao chúng ta không đi hỗ trợ ngược lại còn ngồi nhàn hạ ở đây vậy?
Nữ La Sát có chút khó hiểu hỏi.
- Vì sao? Bởi vì nơi này là thủ đô, là dưới chân thiên tử, là tượng trưng của quốc gia!
Lưu Thiên Minh thản nhiên hồi đáp:
- Nơi này đối với bọn hắn mà nói là địa phương tuyệt đối không thể xuất hiện vấn đề gì. Phương pháp bảo đảm nhất chính là để cho ta ở trong này trấn thủ, mới có thể cam đoan không sơ hở!
- Nhưng mà…
Nữ La Sát suy nghĩ, vẫn thấy thật khó hiểu:
- Tập trung hết thảy lực lượng có thể tập trung, trực tiếp đem ngọn nguồn của vấn đề giải quyết không phải mới là phương pháp nhanh nhất sao?
- Cho nên mới nói nữ nhân các cô đúng là tóc dài mà kiến thức ngắn!
Lưu Thiên Minh buông ra tờ báo trong tay, nghiêm trang nói:
- Nếu như chúng ta không đi, đối với công bộc của nhân dân kia mà nói, đám người của Minh Diệu nhiều nhất chỉ là kéo dài thêm một chút thời gian xử lý sự tình, quần chúng bình thường chết nhiều một chút, tài sản quốc gia tổn thất lớn một chút, khi làm báo cáo tổng kết thì thêm vài dòng vô cùng đau đớn một chút mà thôi, nhưng so sánh với tính mạng của những công bộc kia của nhân dân, căn bản là cái rắm cũng không bằng. Biết cái gì gọi là công bộc của nhân dân không? Chính là nói có những kẻ hay hô to mình là nô bộc của nhân dân đấy thôi!
- Nhưng vạn nhất như nhóm người của Minh Diệu bọn họ đều thất bại thì phải làm sao bây giờ?
Nữ La Sát hỏi:
- Vậy cuối cùng còn không phải đều là chết hết sao?
- Vậy vạn nhất nhóm người của Minh Diệu thành công nhưng những vị công bộc của nhân dân phải chết hết thì phải làm sao bây giờ? Điều này mới là điều mà bọn hắn sợ hãi nhất!
Lưu Thiên Minh đưa tay đẩy gọng kính:
- Tới lúc đó không phải hết thảy đều trở nên không còn ý nghĩa gì nữa sao? Lại nói sao hài tử ngươi luôn chết tâm nhãn đến như vậy đây, ở trong này ngồi chơi không cần làm gì hết không phải là rất tốt, sao cứ thích đi kêu đánh kêu giết để ra một thân mồ hôi thối làm chi chứ!
- Chủ nhân, nhìn dáng vẻ của ngài tựa hồ không hề để ý tới hết thảy những việc này a!
Nữ La Sát nói.
- Kết quả cuối cùng đối với ta mà nói cũng không hề trọng yếu.
Lưu Thiên Minh cầm tờ báo, ánh mắt lại trở vào trong báo:
- Dù sao ta cũng không phải là nhân loại, cho dù thật sự bị thua, cũng bất quá là xem nhân loại đều biến thành La Sát mà thôi, không có ảnh hưởng lớn gì tới ta. Duy nhất khác nhau chính là có lẽ ngày sau thực vật sẽ không được ngon miệng như hiện tại, sẽ có vài mùi lạ một chút. Nhưng con người của ta cũng không khó ăn, thói quen thì tốt rồi!
- Nhưng nếu như thật sự không ai có thể ngăn cản…vị kia…
Dù sao bản thân nàng cũng là vật nhân tạo La Sát, khi nữ La Sát nhắc tới Eva cũng còn có chút không được tự nhiên:
- Vậy chủ nhân ngài…
- Thì tính sao, tuy rằng ta đánh không lại nàng, nàng cũng chẳng giết được ta.
Lưu Thiên Minh thản nhiên nói:
- Kết quả kém nhất chính là hai bên tiếp tục đánh nữa, ta cũng không tin đánh mãi mà nàng cảm thấy không phiền. Chỉ cần nàng không chọc tới ta, ta cũng chẳng muốn đi gây với nàng!
- Nói như vậy chủ nhân đối với việc thắng thua của song phương vốn là thờ ơ, như vậy ngài cần gì phải nhận lời thỉnh cầu của bọn hắn đến nơi đây bảo hộ làm gì?
Nữ La Sát khó hiểu hỏi.
- Ai nói ta không cần, ta đương nhiên là hi vọng bọn hắn thắng!
Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn nữ La Sát nói:
- Nếu như bọn hắn thắng, ta tự nhiên cũng có lợi, nhận bảo hộ bọn hắn đồng thời ta cũng đã đưa ra điều kiện của mình.
- Di? Ngài còn chịu nói ra điều kiện?
Nữ La Sát kinh ngạc hỏi:
- Là điều kiện gì vậy?
- Chờ sau khi sự tình chấm dứt, phải làm cho ta giấy căn cước của nhị đại, còn phải đem hộ khẩu đặt tại thủ đô.
Lưu Thiên Minh thản nhiên nói:
- Ngươi phải biết hiện tại không giấy căn cước ngay cả thẻ điện thoại di động cũng không được dùng. Hơn nữa muốn đem hộ khẩu đặt tại thủ đô, hiện tại cũng không phải là chuyện đơn giản. Không quen biết không có hậu thuẫn, không tốn hai ba mươi vạn cũng làm không xong!
…
Đoàn người của Minh Diệu đi một chút lại ngừng, đường đi cũng không thuận lợi. Trong rừng rậm quá nhiều La Sát, nhiều khi cũng phải cho Mị đi giải quyết những kẻ chặn đường. Có lẽ trời sinh mẫn cảm với máu tươi, đối với máu của La Sát do nhân công tạo thành làm Alie chán ghét tới cực điểm. Dọc theo đường đi cô bé không ngừng bịt mũi, chân mày không ngừng cau chặt lại.
- Dừng lại, phía trước có tình huống!
Minh Diệu đột nhiên bắt giữ được đại lượng năng lượng, có rất nhiều La Sát đang bồi hồi phía trước, ngăn chặn ngay đường bọn họ muốn đi tới.
- Lại có người chặn đường sao, tôi đi giải quyết!
Mị không đợi Minh Diệu mở miệng, đã bắt đầu nhập vào trong bóng tối, Minh Diệu vội vàng giữ lại nàng.
- Nhân số nhiều lắm, muốn không tiếng động diệt sạch tựa hồ có chút khó khăn.
Minh Diệu nói.
- Thật sự không được thì đi đường vòng đi!
Ada đề nghị.
- Phải nhiễu quá xa, hơn nữa thời gian của chúng ta không nhiều lắm!
Minh Diệu nhìn bản đồ nói:
- Thời gian cấp bách, nếu không được thì mạnh mẽ đột phá thôi!
- Muốn mạnh mẽ đột phá sao?
Hai mắt a Trạch tỏa sáng. Từ lúc bắt đầu tiến vào rừng nàng đã không có cơ hội xuất thủ, điều này làm cho nàng có chút ngứa ngáy sau một tháng tiến hành đặc huấn mà không biết mình tiến bộ thế nào. Vừa nghe có cơ hội động thủ, không đợi Minh Diệu lên tiếng, hai tay của nàng đã hiện ra hai thanh băng kiếm trong suốt.
- Ngô, không tệ, hiện tại cô đã bắt đầu biết chơi song kiếm rồi!
Minh Diệu nhìn a Trạch gật đầu:
- Nhưng lần này không cần mọi người ra tay, chỉ cần xem tôi biểu diễn thì tốt hơn!
- Anh? Không phải anh đã nói nhân số rất nhiều sao?
A Trạch khó hiểu hỏi:
- Một mình anh làm sao giải quyết!
- Ít nhiều gì cũng lãng phí chút khí lực, vốn định bảo tồn lực lượng đặc biệt đối phó Eva, nhưng hiện tại xem ra nhất định phải hoạt động một chút.
Minh Diệu đem hai tay đặt xuống mặt đất ẩm ướt, chậm rãi nhắm mắt lại. Dần dần bàn tay của hắn nổi lên từng trận bạch sắc quang mang.
Mặt đất nhẹ nhàng run lên vài cái, cũng rất nhanh liền dừng lại, giống như chỉ vừa xảy ra một hồi động đất thật nhỏ.
- Thu phục, chúng ta đi thôi!
Minh Diệu mở to mắt nhìn a Trạch cười cười.
- Thu phục sao? Có ý gì?
A Trạch khó hiểu mở to mắt:
- Như vậy đã xong rồi?
- Nhìn thấy sẽ biết, đi thôi!
Minh Diệu tựa hồ không có ý tứ muốn giải thích, bỏ lại mọi người còn đang ngượng ngùng đi về phía trước.
- Đây là…địa ngục sao?
Tất cả mọi người bị một màn trước mắt làm sợ ngây người. Cả vùng đất không biết từ khi nào đã nổi lên vô số cột đá bén nhọn, ba mươi mấy con La Sát cường tráng bị mũi nhọn sắc bén từ mặt đất xuyên thấu lên đâm ra khỏi thiên linh cái, sau đó bị treo lên giữa không trung.
- Thật đáng sợ, anh làm như thế nào?
A Trạch nhìn Minh Diệu với ánh mắt có chút kính sợ:
- Tôi chỉ thấy anh sờ lên mặt đất đơn giản như vậy, sau đó đã biến thành hình dạng thế này sao?
- Ha ha, kỳ thật cũng không đơn giản!
Minh Diệu cười nói:
- Nhất định phải dùng Thiên Nhãn xác định vị trí của mỗi tên, sau đó lợi dụng Ngũ Hành thuật thông qua mặt đất truyền linh lực, ở riêng từng vị trí đồng thời giết chết bọn hắn. Bởi vì thân thể La Sát quá mức cường tráng, cho nên muốn giết chết bọn hắn không chỉ cần đại lượng linh lực, còn phải biết cách khống chế chính xác, thiếu một thứ cũng không được!
- Đích xác vị trí mà anh lựa chọn công kích là một trong những vị trí yếu ớt nhất trong thân thể bọn hắn!
Thiên Tướng cẩn thận đánh giá những thi thể trên không trung, không khỏi cảm thán nói:
- Từ trên mặt đất xuyên ra đều chuẩn xác trúng cây hoa cúc (hậu môn) sau đó xuyên qua tràng đạo phá hủy đầu óc của bọn hắn, đích thật là thực hiện cao minh, ta không bằng ngươi!
- Ha ha, quá khen!
Minh Diệu có chút ngượng ngùng nói.
- Không, ta là nói thật!
Thiên Tướng chăm chú nhìn Minh Diệu, trịnh trọng nói:
- Có thể ở trong nháy mắt bạo rụng cây hoa cúc của hơn ba mươi người mà không sẩy tay, ta thật sự không bằng ngươi. Hơn nữa theo chấp niệm bạo cây hoa cúc của người khác mãnh liệt của ngươi mà xem, thời thơ ấu của ngươi nhất định là từng có bóng ma gì đi?
Trải qua suốt mấy giờ lặn lội đường xa, đoàn người Minh Diệu cuối cùng đã đi tới cuối rừng rậm. Trước mắt là một mảnh đất trống rộng rãi, mà ngoài mấy cây số chính là mục đích lần này của bọn họ.
Trên đất trống che kín rậm rạp những thiên sứ cánh trắng, nếu không phải trước kia Minh Diệu đã nhìn thấy những thiên sứ dị dạng nhân tạo, hiện tại nhìn những thiên sứ này lại thấy giống như trong Thánh Kinh y đúc, còn có được cánh trắng hoàn toàn. Theo năng lượng từ bọn hắn phát ra, Minh Diệu có thể đoán được thực lực của đám người này đúng như lời của Địa Tướng miêu tả, những thiên sứ dị dạng trước kia vốn là không thể so sánh được. Bởi vì nơi này là một mảnh trống trải không có vật gì che phủ, cho nên muốn đi qua nơi này để đến được Địa Bảo chính là giết ra một con đường mà xuyên qua. Minh Diệu tính toán đánh giá, nếu ở số lượng thiên sứ khổng lồ như thế vây công mà cứng rắn mở ra một con đường máu, chỉ sợ tiểu đội sẽ phải tổn thất thảm trọng. Hắn không thể không thừa nhận, phương pháp của Ada là tốt nhất, cũng là phương pháp thương vong ít nhất. Dù sao đối phó La Sát dễ hơn thiên sứ rất nhiều.
- Vị trí này không sai, nhưng khoảng cách thì sao?
Minh Diệu quan sát chung quanh, hiện tại mọi người đang đứng trên một sườn núi ở tầng ngoài cùng rừng rậm, trước người là vách núi thẳng đứng hơn mười thước, mà phía sau là một con đường không rộng lắm, với hình thể thật lớn của La Sát nhiều nhất chỉ thông qua được bốn năm tên, là một nơi tốt dễ thủ khó công. Vách núi hơn mười thước thẳng đứng tuy không cao lắm, vẫn có thể cam đoan không bị La Sát từ phía sau leo lên tấn công làm mọi người phải hai mặt thụ địch, hơn nữa sau khi nghi thức phóng ra hoàn thành, nhóm người của Ada có thể nhảy xuống vách núi mà lẻn trở vào trong khu rừng rậm. Chỉ cần có thể tiếp tục tiến vào rừng rậm, có được cây cối bao phủ che giấu, thiên sứ sẽ không cách nào đuổi theo, chuyện họ cần làm chính là đột phá rừng rậm mà đoàn La Sát canh giữ.
- Nếu như là nơi này, khoảng cách không sai biệt lắm!
Ada đối chiếu bản đồ, nói:
- Từ nơi này có thể đem anh bắn đi ra, còn lại hết thảy phải nhờ vào chính anh!
- Tôi biết, bắt đầu đi!
Minh Diệu gật gật đầu.
- Cầm thứ này!
Ada đem một thủy tinh cầu đưa vào trong tay Minh Diệu:
- Người của tôi sẽ không ngừng vận chuyển linh lực vào trong thủy tinh cầu, sau đó tích góp từng chút một đủ mức để đem hắn bắn trở ra. Hơn nữa nó có thể hình thành một vách chắn bên ngoài, bảo hộ anh khi ở trên không trung sẽ không bị công kích.
- Cẩn thận một chút, tôi chờ anh trở về!
Ada ở bên tai Minh Diệu nhỏ giọng nói:
- Đáp ứng tôi, nhất định phải mang theo Tiểu Manh cùng nhau hoàn hảo không tổn thương quay về!
- Tôi đáp ứng cô!
Minh Diệu trịnh trọng gật đầu.
- Tốt lắm, bắt đầu đi!
Ada cũng biết hiện tại không phải thời gian dành cho nhi nữ tình trường, thời gian cấp bách dù lãng phí một chút cũng không được.
- Những người khác chuẩn bị sẵn sàng, bảo vệ tốt người thi pháp!
Sáu thành viên ủy viên hội Châu Âu mà Ada mang theo bắt đầu quay chung Minh Diệu, huy vũ pháp trượng bắt đầu làm phép. Mà những người khác theo Thiên Tướng suất lĩnh cùng nhóm người của Minh Diệ hình thành một vòng bảo hộ chung quanh.
Theo tiếng niệm chú của thành viên ủy viên hội, thân thể Minh Diệu bị quang mang đủ màu vây quanh, chậm rãi nhấc lên không trung. Nhưng do quang cầu phát ra ánh sáng ở trong hoàn cảnh âm u tại đây thật quá rõ ràng, đồng dạng cũng làm cho La Sát trong rừng rậm cùng một bộ phận thiên sứ chú ý.
- Cả nghi thức ước chừng cần bốn phút, trong bốn phút nhất định phải bảo vệ tốt người thi pháp!
Ada lấy ra ma trượng, vung tay, một đạo lam sắc điện mang liền đem một con La Sát vừa xông lên đánh thành tro tàn.
- Tôi nghĩ biện pháp ngăn trở những con thiên sứ biết bay kia!
Alie bay lên không hướng thiên sứ bay tới nghênh đón. Chỉ là người thuộc chủng tộc duy nhất biết bay có mặt tại đây, trọng trách ngăn trở thiên sứ phải rơi xuống trên người Alie. Dù sao vô luận từ lúc nào, không quân đối với quân đội trên mặt đất luôn có ưu thế thật rõ ràng, không quân đối với không quân mới là lựa chọn tốt nhất.
- Tôi tới giúp cô!
Thiên Tướng nhìn thấy thiên sứ bay tới sáu bảy người, vì an toàn nên hắn cũng gia nhập vào hàng ngũ đối kháng thiên sứ. Tuy rằng không biết bay, nhưng là người có thực lực cực mạnh trong tiểu đội, tự nhiên phải đối kháng địch nhân càng cường đại hơn.
Còn lại Ada, a Trạch cùng những linh năng giả khác bắt đầu hoàn toàn khởi lên tinh thần, chống cự lại đại quân La Sát đang xông lên như thủy triều.
- Rốt cục đến phiên ta xuất thủ đi!
Trong mắt nổi lên quang mang hưng phấn, hai thanh băng kiếm trong nháy mắt hiện lên trong tay a Trạch.
- Cho các ngươi cũng biết thử một chút về thành quả trong suốt tháng nay đặc huấn của ta!
Mà bây giờ bị bao vây bên trong quang cầu, Minh Diệu chỉ có thể trơ mắt nhìn tình hình diễn biến mà không có cách nào, chỉ có thể khẩn cầu nghi thức mau chóng kết thúc để cho nhóm người Ada nhanh chóng thoát ly khu vực bị vây công hiện tại!
Bốn phút, chỉ đủ thời gian để một điếu thuốc thiêu đốt xong. Nhưng đối với mọi người mà nói, bốn phút này dài lâu không thua gì một thế kỷ. Tuy rằng chiếm cứ được địa hình có lợi, nhưng mấy linh năng giả cũng ít nhiều bị thương nhẹ. Đối mặt với La Sát cường tráng mạnh mẽ, ở tình hình khẩn trương như hiện tại thường thường không thể bình tĩnh ra chiêu trí mạng. Một khi thất thủ thì kết cục không thể nào tránh khỏi, phải ngăn trở công kích đánh thẳng tới, bởi vì sau lưng bọn họ tuyệt đối không thể bị quấy rầy.
- Đội thứ nhất rút lui, đội thứ hai đi lên!
Ada vừa làm phép vừa chỉ huy linh năng giả. Linh lực chuyển vận không thể không hạn chế, sau khi công kích sẽ lưu lại khe hở. Vì có thể bù lại sơ hở này, Ada không thể không đem mọi người chia làm ba tổ, không ngừng luân phiên. Cũng may lúc trước đã lựa chọn được vị trí có lợi cho bọn họ, nhiều nhất chỉ cần đối mặt với năm con La Sát tiến công, còn có thể miễn cưỡng ngăn cản. Nhưng vì thi thể La Sát càng chồng chất khiến cho nhiều người không thể di chuyển bước chân, vì vậy bất đắc dĩ lại phải rút lui phòng tuyến ra sau vài bước.
Ở giữa mọi người phải thừa nhận áp lực lớn nhất lại là Alie. Hướng mười thiên sứ công tới, sau lưng Alie mở ra đôi cánh dơi màu đen thật lớn, dùng toàn bộ đạo hạnh dây dưa cùng đám thiên sứ kia. Mà ở sau lưng nàng, Thiên Tướng ngửa đầu chăm chú đề phòng sẽ có cá lọt lưới. Theo thời gian trôi qua, thiên sứ ngày càng gia tăng nhiều hơn.