[Dịch]U Minh Trinh Thám
Chương 395 : Gặp lại Eva
Ngày đăng: 20:34 16/09/19
-Hiện tại tình cảnh của chúng ta thật không xong, nếu như cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ tất cả chúng ta đều phải chết tại đây.
Ada mở miệng nói.
-Nếu muốn xoay chuyển tình thế, tôi còn một ý tưởng.
-Phương pháp gì vậy?
Alie hỏi.
-Chúng ta phân công nhau hành động!
-Phân công nhau hành động?
Alie có chút khó hiểu:
-Chúng ta cùng nhau tập trung một chỗ lực lượng còn lớn hơn được một chút, tách ra hành động chẳng phải rất nhanh sẽ bị đánh bại từng người sao?
-Đích xác là tất cả chúng ta cùng tập trung thì sức chiến đấu mạnh hơn một chút, nhưng chẳng qua là kéo dài thêm chút thời gian mà thôi. Đến cuối cùng khi mọi người đều hoàn toàn kiệt lực, vẫn sẽ bị giết chết.
Ada nói:
-La Sát tổ chức vây quanh chúng ta, sau đó không ngừng tiến công suy yếu lực lượng của chúng ta, đều là bởi vì có nữ tính La Sát chỉ huy…
-Cô muốn nói phái người đi riêng ra giết chết nữ tính La Sát, để hệ thống chỉ huy của bọn hắn phát sinh hỗn loạn?
Alie liền lĩnh hội được ý tứ của Ada:
-Nhưng hiện tại toàn bộ chúng ta đều đã tới cực hạn, mà nữ tính La Sát chủ yếu đều trốn sau đại quân La Sát kia, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!
-Không cần nhiều người, một người là đủ rồi!
Ada nhìn Alie nói:
-Trong chúng ta chỉ có một mình cô có năng lực phi hành, cô là cơ hội duy nhất của chúng tôi!
Gật đầu, không thể phủ nhận kế hoạch của Ada có khả năng rất cao. La Sát không thể bay, tuy rằng cây cối trong rừng dày đặc, nhưng miễn cưỡng phi hành Alie vẫn có thể làm được. Chỉ cần có thể bay lên, nàng có thể chuyên tâm tìm kiếm vị trí của nữ tính La Sát mà không cần dây dưa với đại quân La Sát.
-Không được!
Thiên Tướng nói như đinh chém sắt:
-La Sát cũng không phải kẻ ngu ngốc, tuy rằng bọn hắn không biết bay, nhưng bọn hắn biết sử dụng công cụ. Chỉ cần đem thân cây biến thành ném lao sử dụng, tiểu Alie vẫn sẽ rất nguy hiểm. Cây cối nơi này quá dày đặc, khi phi hành tốc độ sẽ chậm hơn nữa độ cao cũng thật thấp, tính nguy hiểm quá lớn!
-Không, để cho tôi thử xem một lần!
Alie lắc đầu:
-Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta!
-Tuy rằng La Sát đã hình thành vòng vây, nhưng giữa bọn hắn cũng không phải là một chỉnh thể, mà dùng hình thức phân đội nhỏ. Nếu như suy đoán của tôi không sai, mỗi phân đội có một nữ tính La Sát chỉ huy.
Ada chỉ vào bản đồ nói:
-Cô thăm dò theo phương hướng này, phương hướng này hiện tại đối với vị trí của chúng ta mà nói là cách bìa rừng gần nhất. Những người khác ở nguyên tại chỗ, hết sức ngăn cản đại quân La Sát tấn công, mê hoặc phán đoán của đối thủ. Mà Alie sẽ thừa dịp này giết chết kẻ chỉ huy. Chỉ cần đại quân La Sát xuất hiện dị trạng, chúng ta sẽ bắt đầu phá vây!
…
Hiện tại Minh Diệu đã thật chán ghét động tác huy kiếm đơn điệu, bộ đội thiên sứ trưởng liên tục đánh tới, tuy rằng không tạo được thương tổn gì cho hắn cùng Mị nhưng lại làm giảm chậm tốc độ đi tới của bọn họ rất nhiều.
-Hoài Tố, nếu dùng hết toàn lực của cô, nhiều nhất có thể biến dài bao nhiêu?
Minh Diệu rút thanh kiếm ra khỏi thân thể một tên thiên sứ, hỏi Hoài Tố.
-Dài nhất?
Hoài Tố suy nghĩ:
-Bản thân tôi chưa từng thử qua, nhưng có lẽ cũng không vượt quá mười thước. Nhưng nếu quá dài sẽ không thể lớn như bây giờ.
-Nhỏ không sao cả, càng dài càng tốt.
Minh Diệu nhìn hành lang hẹp dài.
-Đi thôi!
Thanh kiếm trên tay Minh Diệu giống như thủy ngân lưu động, hóa thành một trường thương dọc theo hành lang dài hẹp càng lúc càng dài ra. Đầu nhọn đâm thẳng qua từng lồng ngực của những thiên sứ trưởng, đem bọn hắn xuyên thấu như một cây mứt quả. Theo chiều dài gia tăng, trường thương cũng càng ngày càng thu nhỏ, cuối cùng chẳng khác gì cây châm mới dừng lại không tiếp tục kéo dài.
-Vì sao không dùng chiêu giống như trong khu rừng?
Mị nhìn Minh Diệu hỏi:
-Dùng chiêu đâm từ dưới đất không phải sẽ dễ dàng hơn sao?
-Rất hao phí linh lực, trước khi gặp được Eva tôi phải giảm bớt linh lực mình tiêu hao, tận lực sử dụng lực lượng của Hoài Tố.
Minh Diệu thu hồi trường thương do Hoài Tố biến thành, thi thể của đám thiên sứ cũng lục tục ngã trên mặt đất.
-Tôi đã từng cùng Eva giao thủ, hiện tại cũng không biết cô ta đã cường đại đến thế nào rồi, nhiều một phần linh lực thì có thêm một phần hi vọng.
-Tiến sĩ…bộ đội thiên sứ trưởng…toàn bộ diệt…
Nhân viên công tác nhìn vào màn hình nói:
-Đã không còn gì có thể ngăn cản được bọn hắn…
-Ngô…thật không ngờ ngay cả nửa giờ cũng không chịu đựng được, xem ra dù là thiên sứ trưởng cũng chỉ có thể xem là vật hi sinh mà sử dụng!
Đối với việc bộ đội thiên sứ trưởng bị diệt sạch tiến sĩ cũng không có vẻ kinh ngạc, tựa hồ đây là việc nằm trong dự liệu.
-Kế tiếp…chẳng lẽ muốn ta mang theo các ngươi những kẻ không hề có sức chiến đấu đi ngăn chặn hắn sao…
-Tiến sĩ…chúng ta chỉ là một đám người thường không có bất kỳ năng lực gì a…
Nhân viên công tác kinh ngạc nhìn tiến sĩ:
-Giao thủ cùng loại người này dù có dùng súng gì đó cũng không hề có tác dụng…
Còn chưa nói xong, Địa Bảo đột nhiên xảy ra chấn động thật lớn. Giống như là bị động đất, cả Địa Bảo đều đang run rẩy.
-Ha ha, ra vẻ chúng ta cũng không cần dùng mạng đi hành động…
Tiến sĩ hưng phấn cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
-Chủ nhân đã vượt qua thời kỳ suy yếu!
-Tất cả nhân viên, toàn bộ rút quân, mở ra toàn bộ thông đạo!
Đợi khi chấn động chậm rãi bình phục lại, tiến sĩ bắt đầu trở nên hăng hái.
-Hiểu được!
Tuy rằng hắn muốn nói cho dù có tuyên bố mệnh lệnh cũng không còn bao nhiêu người sống có thể rút lui trở về, nhưng nhân viên công tác cũng không lắm miệng. Vừa rồi bọn hắn cũng đã dạo qua trên đường tử vong một vòng, tiến sĩ suýt chút nữa muốn hạ mệnh lệnh cho đám người bình thường không có sức chiến đấu ra ngăn cản địch nhân có thể dễ dàng giết chết cả đại thiên sứ, trong lòng nhân viên công tác không khỏi mắng to đúng là kẻ điên.
-Ha ha, hiện tại xem ngươi còn có thể tiếp tục hung hăng càn quấy nữa hay sao?
Nhìn Minh Diệu đang giẫm trên vũng máu màu lam đi thẳng tới trong màn hình, tiến sĩ nhếch môi nở nụ cười.
…
Mở rộng đôi cánh, Alie xuyên toa thật nhanh bên trong khu rừng rậm. Muốn ở trong dạng hoàn cảnh này phi hành nhanh chóng thật khó vô cùng, cây cối quá mức rậm rạp, nếu dùng tốc độ quá nhanh thật dễ dàng va chạm vào những thân cây. Độ cao phi hành của Alie cũng thật thấp, thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi hôi thối bốc lên từ đàn La Sát bên dưới. Thỉnh thoảng lại có những hòn đá hay cành cây lớn hướng nàng bay tới, Alie không ngừng lắc mình né tránh. Dù sao mục đích của nàng là tìm kiếm nữ tính La Sát để giết chết mà không phải cùng đàn La Sát dây dưa, bởi vì nàng biết vòng vây đang dần thu nhỏ lại, thời gian lưu lại cho mấy người Ada cũng không còn bao nhiêu.
-Rốt cục đang núp ở địa phương nào đây, hỗn đản!
Alie gian nan tìm kiếm những nữ tính La Sát đang lẩn trốn trong đại quân bên dưới. Tuy rằng so sánh với thân thể của nam tính La Sát thì nữ tính La Sát thon thả thấp nhỏ hơn, chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra được, nhưng chính bởi vì thân thể thấp bé mà lẩn bên trong đại quân La Sát càng thêm khó phát hiện.
-Ở nơi này sao?
Càng xâm nhập sâu hơn, Alie rõ ràng cảm giác được công kích bên dưới càng lúc càng nhiều. Nàng có dự cảm đại quân La Sát theo sự chỉ huy đang cố gắng ngăn trở nàng đi theo phương hướng này. Địch nhân chống cự càng kịch liệt vậy chứng minh hướng đó nhất định tồn tại thứ gì đó trọng yếu. Đôi cánh dơi sau lưng nàng chợt lóe, tốc độ càng tăng nhanh bay thẳng về phía trước.
Một thân ảnh nho nhỏ chợt lóe lên trong đàn La Sát khổng lồ nhìn qua thật khó phát giác, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong đại quân La Sát bên dưới. Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Alie vẫn kịp thời phát hiện ra nó. Alie hắng giọng, một đạo sóng âm từ miệng nhỏ của nàng phát ra, đem mấy tên La Sát đứng bên dưới hóa thành bột phấn.
-Quả nhiên bị ta đoán đúng đâu!
Trong biển La Sát chợt xuất hiện một khe hở nho nhỏ, Alie rõ ràng nhìn thấy một nữ tính La Sát thon thả vừa xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Nữ tính La Sát kia vừa đem thân thể ẩn giấu sau lưng một tên La Sát cao lớn, nhờ thủ hạ xả thân chống cự mới không bị thương tổn. Nhưng do bị sóng âm công kích nên thân thể bọn hắn lập tức hóa thành bụi bặm, vì vậy nữ tính La Sát may mắn kia càng thêm lộ liễu bên ngoài.
-Chết đi!
Alie thu hồi cánh dơi sau lưng, từ không trung lao xuống dưới. Dùng sóng âm công kích tuy rằng uy lực cường đại, nhưng vì quá độ tiêu hao nên Alie cảm thấy cổ họng của mình giống như bị nướng cháy, vô cùng đau đớn. Nàng chỉ đành buông tha phương thức công kích mà nàng yêu thích nhất hiện tại, lựa chọn dùng ngón tay nhỏ bé mà trắng muốt của mình.
Nữ La Sát bị tập kích hiển nhiên là kinh hoảng vô cùng, phản ứng của nàng ta cũng không phải bỏ chạy trốn mà chỉ huy những nam La Sát ngăn cản Alie đang lao xuống từ trên không trung.
Tránh thoát hòn đá bay tới, bàn tay nhỏ bé của Alie nắm được cái trán của nữ La Sát, ngón tay nhìn qua thật mềm mại lại đâm xuyên vào não bộ của nữ La Sát. Cánh dơi sau lưng nàng lại mở ra, trên tay cầm lấy nửa đầu của nữ La Sát bay ngược lên không, tránh thoát đại quân La Sát xông tới.
-Thu phục một con, kế tiếp không biết còn bao nhiêu con đây?
Alie ném xuống nửa đầu lâu, lại hướng phía trước bay đi. Huyết tộc vốn cũng không phải chủng tộc thích hoạt động mạnh mẽ, hiện tại nàng cũng cảm giác thật mỏi mệt. Điều duy nhất mà Alie có thể làm bây giờ là trước khi hao hết thể lực phải tận khả năng giết được càng nhiều nữ La Sát, sáng tạo cho nhóm người Ada cơ hội để đột vây ra ngoài.
Đại quân La Sát vây công nhóm người Ada chợt xuất hiện tia hỗn loạn, Ada mắt sắc liền phát hiện lập tức không buông tha cơ hội trước mắt. Theo sự chỉ huy của nàng tiểu đội bắt đầu theo phương hướng Alie bay đi đột vây thẳng tới.
…
-Tới rồi, căn phòng cuối cùng!
Minh Diệu nhìn cánh cửa hiện lên hoa văn ngũ thải ban lan, trên mặt tràn ngập vẻ ngưng trọng. Không cần đi vào, còn cách cánh cửa hắn cũng cảm giác được khí tức cường đại ở bên trong. Linh áp thật lớn giống như làm thân thể chìm sâu dưới đáy biển, loại cảm giác áp bách đủ làm người ta bị đè ép thành mảnh nhỏ.
-Vào đi thôi!
Mị cố nén áp lực cực lớn kia, gian nan mở miệng nói:
-Tiểu Manh đang chờ chúng ta!
-Phải đó, chờ thật lâu, cũng nên về nhà!
Minh Diệu gật đầu, Hoài Tố hóa thành một cây búa thật lớn, hung hăng nện lên cánh cửa hoa lệ trước mặt. Cánh cửa do kim loại tạo thành bắt đầu nứt nẻ ngay trung ương, cuối cùng hóa thành những mảnh vụn trên mặt đất.
Trong nháy mắt cửa bị đánh nát, một cỗ linh áp như cuồng phong ập thẳng vào mặt, loại cảm giác áp bách giống như thực chất đem Mị trực tiếp đẩy lui ra sau hai bước.
-Rốt cục ngươi đã đến nơi đây rồi sao!
Thanh âm vang vọng lên, căn bản không thể phân biệt rốt cục là ai đang nói chuyện.
-Thật tốt quá, ta vừa lúc thiếu một món đồ chơi dùng giải quyết nỗi buồn bực trong lòng ta, hi vọng ngươi có thể làm cho ta vừa lòng!
-Ta có tin tưởng ta sẽ làm cho ngươi thỏa mãn!
Minh Diệu nhìn mỹ phụ có đôi cánh đen trắng thật lớn ở trước mặt, nói:
-Nhưng ta sợ Diệp đại ca sẽ tìm ta phiền toái, dù sao ngươi đang dùng thân thể lão bà của người ta!
-Mẹ…
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt mình, trong nháy mắt Mị có chút thất thần. Giấc mộng mà ông ngoại nàng luôn đeo đuổi thật nhiều năm, không phải chính là bộ dáng này hay sao? Nhưng khối thân thể quen thuộc kia đã không còn thuộc về chủ nhân nguyên lai của nó. Nghĩ tới đây, lửa giận không khỏi kịch liệt bốc cháy lên trong lòng Mị.
-Trả lại cho ta, đem thân thể của mẹ ta trả lại cho ta!
-Ta đương nhiên sẽ trả lại cho ngươi, khối thân thể rách nát này làm cho ta nếm nhiều đau khổ như vậy, căn bản chỉ là một khối rác rưởi!
Eva đi tới bên bình thủy tinh thật lớn, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt kính thủy tinh. Động tác thật ôn nhu, chẳng khác gì đang vuốt ve thân thể của tình nhân mình.
-Chỉ cần ta thay khối thân thể này, bộ dạng rác rưởi hiện tại ta từ bi trả lại cho các ngươi là được. Thuận tiện ta còn có thể nhân từ tặng ngươi đi sum họp với cô ta!
Nói tới đây, Eva ngửa mặt lên trời cười đắc ý.
-Tiểu Manh…
Bên trong bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu xanh biếc, một cô gái nhỏ xinh cuộn tròn phiêu phù bên trong. Nguyên mái tóc được xõa tung ra, chẳng khác gì một đóa hoa nở tung xinh đẹp. Chân mày cô gái cau chặt lại, ở trên thân thể nàng đầy những chiếc ống dẫn, máu tươi đỏ thẫm đang không ngừng lưu chuyển bên trong.
-Tôi nhất định sẽ mang cô trở về, mặc kệ trả cái giá lớn thế nào!
Chân mày Minh Diệu cau chặt, nắm chặt thanh kiếm trong tay. Vẻ mặt thống khổ của Diệp Tiểu Manh làm cho hắn cảm thấy vô cùng đau lòng.
-Về phần ngươi, ta muốn ngươi phải trả giá thật nhiều!
Tiếng cười cuồng vọng của Eva chợt dừng lại, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Minh Diệu. Linh áp so với trước kia càng thêm cường đại từ trên người nàng ta phát ra, cơ hồ làm cho Mị không thở nổi.
-Ngươi đã nhiều lần gây cản trở ta, còn cùng con tiện nhân Lilith liên thủ đem ta bỏ vào nơi ước thúc. Ta sẽ không để cho ngươi được thống khoái mà chết, ta muốn cho ngươi nếm hết toàn bộ thống khổ trên thế gian, vĩnh viễn tồn tại, thống khổ mà sống!
-Vậy sao?
Minh Diệu lạnh lùng nói:
-Thật trùng hợp, ta cũng có ý tưởng đồng dạng. Ngươi dám bắt cóc Tiểu Manh, làm cho nàng phải trải qua chuyện thống khổ như vậy, ta tuyệt đối cũng sẽ làm cho ngươi phải trả giá thật nhiều. Tuy rằng ta không biết ngươi làm sao có thể từ nơi ước thúc quay trở lại thế giới này, nhưng ta sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã trở về!
-Chỉ bằng ngươi sao? Một nhân loại nhỏ bé hạ tiện, hèn mọn như một con kiến bình thường?
Eva giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế gian, cười lên ha hả:
-Ngươi làm được hay sao?
-Hỏi thử xem Tiểu Ngọc trong tay ta thì sẽ biết!
Minh Diệu vung kiếm, mũi kiếm sắc bén ở trên không trung vẽ ra một đạo kiếm khí, lưu lại một vết rách thật sâu trên mặt đất.
- Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi tôi là Hoài Tố đi, tên Tiểu Ngọc đáng yêu kia căn bản không hề có chút lực uy hiếp nào cả!
Thanh âm oán hận của Hoài Tố lại vang lên trong đầu Minh Diệu.