[Dịch]U Minh Trinh Thám
Chương 47 : Đoạn phim
Ngày đăng: 20:32 16/09/19
- Oa oa oa oa, mau dậy đi, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện…
Diệp Tiểu Manh đang làm mộng đẹp, trong mộng nàng rốt cục có được bộ ngực lớn size D, nàng nhìn bộ ngực lớn của mình mà chảy nước bọt, không nhịn được vươn tay ra muốn đi kiểm tra, kết quả còn chưa mò tới đã bị thanh âm ầm ĩ của An Thanh đánh thức.
- A, cô điên ư, cô lại cắt đứt mộng đẹp của tôi!
Diệp Tiểu Manh nhảy dựng lên bóp cổ An Thanh:
- Cô đền bộ ngực lớn cho tôi!
A Trạch vừa chạy bộ sáng sớm quay trở lại, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai người đang dây dưa một chỗ, lắc đầu tìm kiếm dụng cụ vệ sinh chuẩn bị đi rửa mặt.
- Sớm như vậy cô vừa về lại kêu la cái gì vậy?
Bạch Huyên ngồi trước bàn đọc sách cau mày hỏi.
- Mọi người không biết đâu, xảy ra chuyện lớn, cảnh sát cũng tới!
An Thanh dễ dàng tránh thoát tay Diệp Tiểu Manh, dùng một tay ấn lấy đầu Tiểu Manh, cánh tay của Tiểu Manh ngắn, căn bản không thể đụng tới thân thể An Thanh, chỉ có thể tức giận quơ quơ trong không khí.
- À, đúng là có cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì?
A Trạch dừng chân lại, mới vừa rồi lúc nàng đang chạy bộ cũng đã nhìn thấy có xe cảnh sát ngừng lại trước cửa vào ký túc xá cũ, nhưng không để ý tới.
- Tối hôm qua trong ký túc xá cũ lại có quỷ xuất hiện!
An Thanh làm ra vẻ thần thần bí bí nói:
- Lần này có ba người nhìn thấy, hơn nữa nghe nói còn phát hiện thi thể của một nữ sinh, thật là khủng khiếp!
- Làm sao cô biết?
Bạch Huyên buông sách xuống, lời của An Thanh cũng nhấc lên hứng thú của nàng.
- Hừ hừ, buổi sáng hôm nay tôi đi ra ngoài mua điểm tâm, kết quả nhìn thấy có mấy cảnh sát vây quanh ký túc xá, còn hỏi này hỏi kia các sinh viên, tôi liền lặng lẽ từ phía sau rừng cây lẻn đi qua nghe lén được.
An Thanh nói đến việc nghe lén vẻ mặt liền đắc ý.
- Gạt người sao, chúng ta đi xem một chút.
Bạch Huyên cũng khởi lên hứng thú, dù sao tham gia náo nhiệt là thiên tính của con người.
- Tiểu Manh, cùng đi chứ!
An Thanh bắt được tay Tiểu Manh.
- Không đi…
Diệp Tiểu Manh tránh thoát bàn tay An Thanh nhảy lên giường, dùng chăn che kín đầu:
- Tôi không có hứng thú, không đi.
- Không đi thì thôi, a Trạch, cô thì sao?
An Thanh nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Manh thật kỳ quái nhưng cũng không để vào trong lòng.
A Trạch nhìn Tiểu Manh đang núp trong chăn, lắc đầu.
- Bọn họ không đi chúng ta đi.
An Thanh lôi kéo tay Bạch Huyên chạy ra khỏi phòng ngủ thật nhanh.
A Trạch ngồi xuống bên giường Tiểu Manh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu nàng:
- Không có chuyện gì đâu, hẳn chỉ là gạt người thôi.
Diệp Tiểu Manh vươn đầu ra nhìn a Trạch:
- Thật sao? Nhưng cảnh sát cũng đã tới!
- Có lẽ bởi vì việc khác thôi.
A Trạch an ủi Tiểu Manh, thật ra tự bản thân a Trạch cũng muốn đi xem một chút rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tiểu Manh thì quyết định lưu lại với nàng.
- Đừng sợ hãi, tôi có thể bảo vệ cô. Lại nói cô có cảm giác có địa phương nào không đúng hay không, nói thí dụ như cả người cảm thấy rét run…?
- Hẳn là không có!
Diệp Tiểu Manh suy nghĩ một chút:
- Tôi nhìn thấy Lưu Thiên Minh thì có cảm giác hơi lạnh lẽo, nhưng có mấy lần tôi đi ngang qua ký túc xá cũ cũng không cảm giác được có điều gì dị thường.
- Vậy thì đúng rồi!
A Trạch cười sờ sờ đầu Tiểu Manh:
- Linh cảm của cô nhạy cảm như vậy, nếu có thứ gì không sạch sẽ đến gần cô nhất định sẽ có phản ứng thôi.
- Cũng đúng!
Diệp Tiểu Manh buông lỏng tâm thần chui ra khỏi chăn:
- A Trạch, cô thật tốt, bọn họ đều bỏ đi chỉ có cô là lưu lại.
- Chúng ta là bạn thân!
A Trạch cười cười.
- An Thanh chết tiệt, lại cắt đứt mộng đẹp của tôi, trở lại nhất định phải tìm cô ấy tính sổ.
Diệp Tiểu Manh cắn răng oán hận nói:
- Ít nhất cũng phải để cho tôi sờ soạng xong rồi hãy đánh thức tôi cũng được mà!
A Trạch thấy Diệp Tiểu Manh đã khôi phục lại bình thường, liền cầm lấy chậu nước rửa mặt đi ra khỏi phòng ngủ.
- Di, không đúng! Theo a Trạch nói thì lúc mình nhìn thấy Lưu Thiên Minh vì sao lại có phản ứng như vậy, chẳng lẽ bên người Lưu Thiên Minh có thứ gì không được sạch sẽ? Không được, chờ a Trạch về phải hỏi thăm một chút mới được.
Diệp Tiểu Manh nhìn xuống vùng ngực bằng phẳng của mình:
- Bỏ đi, ngủ thêm một hồi, xem có thể tiếp tục nằm thấy giấc mộng đẹp kia hay không, lần này nhất định phải mò tới mới được.
Tiểu Manh kéo chăn phủ kín đầu tiếp tục nằm ngủ.
Đại khái bởi vì trường học xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều đi xem náo nhiệt, phòng vệ sinh vốn vô cùng chật chội lại không có mấy người, a Trạch rửa mặt thật nhanh, trở lại phòng ngủ thì phát hiện hai người kia cũng chưa trở lại, mà Diệp Tiểu Manh lại tiếp tục nằm ngủ.
- Tiểu Manh, nếu còn không dậy sẽ đi học trễ.
A Trạch nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt Tiểu Manh.
- Ngô…ngủ thêm năm phút nữa thôi…
Diệp Tiểu Manh trở mình, ngay cả ánh mắt cũng không mở ra.
A Trạch lắc đầu, xem ra nếu dùng cách gọi đơn thuần sẽ không gọi tỉnh được cô bé lười này rồi.
A Trạch khống chế linh lực của mình, bắt đầu thí nghiệm năng lực mới chỉ vừa vận dụng được trong thời gian gần đây.
- Băng!
A Trạch nhỏ giọng quát một tiếng.
- Oa oa wow, thật lạnh nha, thứ gì vậy?
Diệp Tiểu Manh cảm giác có một cỗ hàn khí lạnh như băng từ dưới mông đít truyền đến, hoảng sợ nhảy ra khỏi chăn, kết quả đầu nàng đụng mạnh lên ván giường bên trên.
- Hì hì…
A Trạch che miệng đứng một bên cười khúc khích.
- A, a Trạch, đây là vật gì?
Diệp Tiểu Manh nhìn thấy trên tay phải a Trạch kết lên một tầng băng thật mỏng.
- Là năng lực tôi mới vừa luyện được.
Chung quanh a Trạch không có ai, nàng thả ra linh lực của mình, tầng băng mỏng trong nháy mắt tăng vọt, dần dần ở bên tay phải tạo thành hình dáng giống như một thanh kiếm.
- A, thật đẹp quá!
Diệp Tiểu Manh hâm mộ vuốt băng kiếm do tay phải a Trạch tạo thành.
- Tôi cũng muốn học, tôi cũng muốn học!
- Cô nghe lời rời giường, chờ khi tôi nghĩ ra phương pháp sẽ dạy nó cho cô.
Khẩu khí của a Trạch giống như đang dỗ đứa con nít rời giường.
- Được…
Diệp Tiểu Manh cao hứng vỗ tay:
- Không cho phép nói chuyện không tính toán gì hết nha!
- Uhm.
A Trạch gật đầu.
- Đúng rồi, tôi nhớ được tôi có việc muốn hỏi cô…nhưng lại quên mất rồi!
Diệp Tiểu Manh hoàn toàn quên mất vấn đề mình định hỏi a Trạch vừa rồi, dùng lời nói của Minh Diệu diễn tả - nàng chính là siêu cấp thiên nhiên khờ.
- Chuyện gì?
A Trạch thu hồi linh lực, băng kiếm trong nháy mắt hóa thành một mảnh bông tuyết biến mất trong không khí không còn nhìn thấy.
- Quên mất…bỏ đi, chờ khi nghĩ ra rồi nói sau!
Diệp Tiểu Manh thật sự nghĩ không ra vấn đề muốn hỏi, nếu nghĩ không ra cũng không tiếp tục suy nghĩ, không để tâm vào chuyện vụn vặt cũng là một ưu điểm của Diệp Tiểu Manh.
Đi bên trong sân trường, không ít sinh viên đều đang đàm luận chuyện đã xảy ra sáng hôm nay, Diệp Tiểu Manh có ý nghĩ muốn tránh né những chuyện này, cho nên toàn bộ đều không chịu nghe vào, a Trạch cũng không quá mức để ý những lời đàm luận, dù sao từ chuyện quỷ trên bbs mà xem, chuyện quỷ kia bất quá chỉ là một chuyện hư cấu mà thôi.
- Nè, nè Tiểu Manh, có xem bbs chưa?
Vào giờ ăn cơm trưa, An Thanh lại kề sát Diệp Tiểu Manh thần thần bí bí nói:
- Tối hôm qua ba người gặp quỷ đã đem đoạn phim quay được truyền lên bbs đó.
- A…không nghe không nghe…
Diệp Tiểu Manh bưng kín lỗ tai:
- Tôi ăn cơm, tôi không nghe.
A Trạch kéo An Thanh:
- Tiểu Manh rất sợ loại chuyện này, sau này đừng nói với cô ấy những chuyện đó, cô ấy sẽ nằm thấy ác mộng.
- Như vậy sao, sao không nói sớm, tôi sẽ không nói nữa.
An Thanh từ phía sau ôm lấy Diệp Tiểu Manh:
- Ngoan, sau này tỷ tỷ sẽ không nói cho cô nghe nữa, đừng nên chán ghét tỷ tỷ nha.
- Đã biết rồi!
Diệp Tiểu Manh tránh thoát vòng tay ôm của An Thanh, nhưng khí lực không lớn bằng nàng:
- Buông ra đi, nhiều người lắm!
- Hì, phản ứng thật đáng yêu…
An Thanh càng ôm chặt nàng hơn.
A Trạch lôi kéo An Thanh:
- Tôi có hứng thú, nói tôi nghe một chút.
- A, tôi đã nói với cô đó, là chuyện lớn.
An Thanh đối với việc truyền bá lời đồn đãi có hứng thú hơn quấy rầy Diệp Tiểu Manh:
- Ngày hôm qua có ba người đến ký túc xá cũ thám hiểm, kết quả đụng phải quỷ đó.
- Vậy sao? Đều chết hết sao?
Khi a Trạch nói ra lời này vẻ mặt giống như đã chết ba con kiến mà thôi.
- Cô…cô không nên đem chuyện chết người nói ra nhẹ nhàng bâng quơ như vậy chứ…
An Thanh cảm giác ở chung một chỗ với a Trạch sẽ có một loại cảm giác không thể chết tử tế.
- Không có…ba người kia chạy thoát, nhưng mà…
An Thanh dừng lại một chút, bò tới bên tai a Trạch nói:
- Bọn họ nhìn thấy thi thể một nữ sinh bị quỷ hồn giết chết!
- Nga?
A Trạch cau mày:
- Thi thể là ai? Cảnh sát điều tra tới đâu rồi?
- Quái là quái ở chỗ này!
An Thanh lắc đầu:
- Ba người bọn họ chạy ra ngoài, hoảng sợ đến không biết làm sao, thấy trời sắp sáng mới có người tỉnh táo lại nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, ba người họ rất khẳng định nói đã nhìn thấy thi thể, kết quả sau khi cảnh sát tới tìm khắp cả ký túc xá cũng không hề phát hiện được thi thể, trong nhà vệ sinh nữ cũng không nhìn thấy dấu vết hành hung cùng sợi dây treo thi thể, cuối cùng nhận định là ba người đùa giỡn.
- Vậy đoạn phim đâu?
A Trạch hỏi.
- Trong đoạn phim không có gì cả.
An Thanh lắc đầu:
- Trên bbs có phim âm bản đoạn phim đó, tôi vừa mới xem qua, chỉ có ba người họ oa oa kêu to, trong đó rõ ràng không có gì cả. Nhưng không phải có truyền thuyết không thể quay phim hay chụp hình được quỷ hồn đó sao.
- Cũng không nhất định!
A Trạch cúi đầu lâm vào trầm tư:
- Tôi muốn xem đoạn phim kia một chút.
- Hắc hắc, tôi biết ngay cô sẽ cảm thấy hứng thú.
An Thanh vỗ vỗ bả vai a Trạch:
- Đi, một hồi trở về ký túc xá tôi cho cô mượn bút ký bổn mà xem, bây giờ chuyện này đã truyền khắp trường học, nhất định do quỷ hồn làm.
A Trạch lưu lại một mình Diệp Tiểu Manh ở lại ăn cơm, cùng An Thanh trở lại ký túc xá, chờ An Thanh mở ra đoạn phim trên bbs.
Đoạn phim dùng hình thức quay chụp ban đêm, cảnh vật trong ký túc xá nhìn thấy rõ ràng, nhưng gương mặt hai nam sinh đi phía trước dưới cách quay chụp này trông giống như hai quỷ hồn.
Ống kính từ hai nam sinh chuyển qua nhà vệ sinh nữ trên lầu ba. Nam sinh đi đầu dùng một cước đá văng một ô cửa nhà cầu, lúc này hình ảnh đột nhiên xuất hiện một mảnh bông tuyết, nhưng thời gian không lâu, nhiều nhất chỉ khoảng hai giây, sau đó xuất hiện nhà cầu trống rỗng, tiếp theo là tiếng kêu to kinh hoàng của ba người không ngừng cùng ống kính bị đong đưa, thoạt nhìn giống như đang bỏ chạy.
- Chỉ như vậy thôi, tôi cảm giác nhất định có quỷ, bằng không tại sao lại có một đoạn hình ảnh trống không?
An Thanh ngồi một bên nói.
- Không giống như bị linh thể quấy nhiễu.
A Trạch đứng dậy:
- Bản thân tôi cảm thấy giống như ba người kia giở trò.