Ừ, Thì Cưới

Chương 1 :

Ngày đăng: 14:46 18/04/20


- Tôi cho em 500 triệu, em giả vờ yêu tôi được ko?



- Tôi ko cần tiền, nhà tôi có tiền đủ sống rồi.



- Vậy tôi cho em cả gia sản mà tôi có.



- Tôi ko cần đâu, số đó đối với tôi quá nhiều.



- Vậy em cần gì mới chịu yêu tôi?



- 1 người đàn ông bình thường, yêu thương tôi hơn tất cả, một người lạnh lùng kiêu căng biết từ chối những cô gái bên cạnh anh ấy nhưng chỉ ấm với mình tôi, và đặc biệt phải là men, thế là đủ.



Anh nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào ánh mắt tôi. Ánh mắt hút hồn, đẹp siêu lòng ấy, rồi nở nụ cười đầy vô sỉ. Tay anh từ từ cởi đi những hột nút áo sơ mi của mình rồi đè tôi xuống giường.



- Vậy tôi có dư rồi, em lại đây tự mình kiểm tra xem nào.



Tiếng điện thoại reo, tôi đưa tay mò mò rồi tắt đi. Tiếng điện thoại lại tiếp tục reo, tôi thuận tay bấm khóa nguồn. Tưởng đâu được yên ổn ngủ nướng, mơ tiếp giấc mơ ảo tưởng. Chưa đầy 5p sau, vú nuôi đã đi vào phòng lôi tôi ra khỏi giường.



- Con ơi, con dậy đi, mẹ con bảo con đi xem mắt mà sao con còn ngủ.



- Bảo với mẹ con ai cưới người đó xem đi, con còn bận hẹn hò với soái ca trong mộng mà.



- Thôi, thôi, con làm ơn ngồi dậy cho vú đi, ko mẹ con về lại trách vú bây giờ.



Tôi được vú nuôi đỡ dậy, tóc tai bù xù, son phấn lem luốc, vì đêm qua sinh nhật bạn tôi, nên tôi đã quá chén 1 chút.



Tôi thất thơ thất thểu bước xuống giường, vừa đi vừa ngáp. Thấy mình trong gương tôi thoáng giật mình, khiếp thật.



Tôi tắm rửa và lại trang điểm xinh đẹp, váy áo xúng xính. Đi xuống dưới lầu.



Tôi đi xuống dưới lầu, điện thoại lại reo lên, đó là mẹ tôi,bà đang rất giận dữ.



- Thục Anh, con mà ko xem mắt đàn hoàng là coi chừng mẹ đấy.



- Mẹ à, sao cứ phải xem mắt hoài vậy,thời buổi nào rồi, con còn chưa muốn lấy chồng.



- Con nói gì vậy hả? Đã 29 tuổi rồi đó, bằng tuổi con người ta đã 2 3 đứa con rồi còn gì. Còn con thì cả đàn ông cũng ko để mắt đến, hay.. hay con thích con nào rồi hả?



- Con là gái thẳng 100% đó mẹ à.



- Vậy thì lo xem mắt đi, lo yêu đương đi, lo sinh con đi.



- Mẹ ơi... con....




- Xin lỗi đã quấy rầy 2 người, bữa này tôi mời, xin phép tôi về.



- Này, anh ơi chưa ăn gì mà... này...



Anh chàng đó đi rồi, tôi và cô gái vừa đến cùng cười khúc khích.



Cô gái ấy là Mỹ Dung, Mỹ Dung được ba mẹ tôi nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi trong 1 lần đi từ thiện. Chúng tôi yêu thương nhau lắm, chưa bao giờ tôi xem cô ấy là người ngoài, và cô ấy là "chị dâu hụt" của tôi. Ko hiểu sao họ yêu thương nhau lắm mà lại chia tay nhỉ?



Tôi nhìn Mỹ Dung cười nắc nẻ đưa tay lên vuốt ngực.



- May quá, mày đến kịp thật ấy.



- Con khỉ, tao đang đi dạy, mày làm tao phải giả vờ đau bụng mà chạy ra đây đó.



- Tao biết mày thương tao mà, về thôi.



Chúng tôi về nhà, vào phòng nằm lăn ra giường, tầm 10p sau.Cái cửa đột nhiên bị bật ra cực mạnh. 1 người phụ nữ mặt mày quần vũ, khiến 2 đứa tôi đều phải ngồi dậy, đó là người đàn bà quyền lực nhất nhà này.



- Thục Anh, Mỹ Dung... 2 đứa con giỏi lắm, làm người ta chạy mất dép thế kia, còn ko liên lạc được.



- Ơ.. mamy đại nhân, người có thể bình tĩnh lại chút ko?



- Bình tĩnh, làm sao mà bình tĩnh được chứ, sắp ế đến nơi rồi có biết ko?



- Thì ế khỏe mà mẹ, con sẽ ở với mẹ suốt đời.



Mỹ Dung cũng thêm lời vào.



- Đúng mà mẹ, độc thân là sướng nhất ấy mẹ.



- Tôi ko cần 2 cô ở nuôi tôi đâu, đi lấy chồng đi cho tôi nhờ, nhag có 2 hũ mắm để thối um lên rồi đấy.



Rồi mẹ tôi liếc sang nhìn Mỹ Dung



- Còn cả con nữa đấy, cũng lo lấy chồng đi.



Rầm.



Cánh cửa chưa bao giờ được đóng mở 1 cách nhẹ nhàng bởi mẹ tôi.



Người phụ nữ quyền lực đi ra, 2 đứa tôi nhìn nhau rồi cùng ngã xuống giường. Lúc xưa mẹ tôi cũng dịu dàng lắm, dù có bất cứ chuyện gì mẹ tôi cũng dùng cách ôn hòa mà giải quyết. Từ khi bố bị tai nạn mất, mẹ tôi đã rất đau khổ, phải lâu lắm mới vượt qua được và trở nên nóng tính như giờ.