Ừ, Thì Cưới
Chương 17 :
Ngày đăng: 14:47 18/04/20
Đi đâu thì tổng giám đốc với cả con kỳ đà cứ cà nẹo với nhau suốt. Mà đúng là con kỳ đà thật mà, lòe loẹt, mỗi ngày 1 màu. Mà có phải mấy màu dịu dàng như đen hay trắng hay hồng dễ thương đi. Đằng này là lá chuối non, hồng cánh sen, vàng chanh. Toàn mấy màu chói mắt, mà khiến người nhìn cũng ngứa mắt à.
Con Ngân vỗ vai thì tôi mới thôi nhìn qua bên đó, nơi mà tổng giám đốc đang ngồi chờ ký giấy tờ rồi lại đi gặp khách hàng ấy.
- Sao thế, bị đá rồi à?
- Xí, do tao ko thèm chứ ở đó mà đá.
- Mày biết ko, mấy hôm nay công ty đang bàn tán vụ mày lắm nhé.
- Bọn họ nói gì tao?
- Nói mà là loại cóc ghẻ mà đeo chân hạc, đồ gì gì mà đòi leo lên giường của tổng giám đốc, rồi đáng đời còn bị đá nữa ấy.
- Ai nói, tao qua đốt nhà họ.
- Cái cô đang ngồi õng ẹo chỗ tổng giám đốc kìa.
- Thấy ghét. Tao đi vệ sinh tí.
Trong phòng vệ sinh, tôi nguyền rủa tên tổng giám đốc háo sắc, xấu xa, rồi cả con kỳ đà hoa hè nữa. Tất cả lũ họ giống như 1 cục, chỉ cần rặn 1 phát ra ngoài sẽ nhẹ lòng ngay. Mà đúng vậy thật, rặn ra rồi tôi thấy nó nhẹ bụng ghê. Tôi ra ngoài rửa tay thấy con kỳ đà đang đứng sửa lại cặp ngực bơm giống quỷ 3 đầu của ả. Tôi ko nói gì hết, coi con kỳ đà như ko khí thôi, vậy mà con kỳ đà dám lên mặt với tôi.
- Cô nên nghĩ việc đi, hay là từ bỏ vị trí trợ lý đi, tôi thấy cô ko hợp đâu.
Tôi vẫn kệ ko nói gì hết, tiếp tục rửa tay. Ả lại lấy son ra đánh tiếp.
- Mấy người mà ko có sắc thì tốt nhất nên biết điều 1 chút, mình là rong rêu mà cứ thích đu chân phượng hoàng.
Tôi xoạt chân 1 cái ập ngay vào ả. Vết son kéo dài đi 1 đường dài trên mặt rất buồn cười.
- Ôi sàn này sao mà trơn quá, cô có sao ko.
Tôi vờ đỡ ả dậy, ả đẩy tôi ra rồi nhìn mặt ả trong gương rồi hét lên với tôi.
- Này, cô có biết tôi trang điểm bao lâu ko hả? Cô làm thế này tôi phải trang điểm lại từ đầu rồi nè. Đúng là đồ hậu đậu mà. Tức chết.
- À, vậy cô cứ từ từ trang điểm đi ha, tôi ra ngoài trước.
Tôi vừa đi vừa bịt miệng cười khoái chí. Đợi ả trang điểm lại cái mặt chắc hết ngày lun quá. Ko biết là đánh bao nhiêu kg phấn cái mặt mới được vậy nữa.
Ko như tôi nghĩ, rất nhanh thôi ả đã quay trở lại, õng ẽo làm nũng bên Vương Khải. Anh ấy còn dỗ dành ả ngọt nhạt, nhìn mà muốn xiên cho 1 phát quá.
Rồi anh ấy cho triệu tập nhân viên lễ tân, và nhân sự lễ tân lại.
- Mấy tháng vừa rồi mùa du lịch, các bạn đã vất vả rồi, tối mai tôi mời các bạn đi chơi. Cứ ăn mặc đẹp hết cỡ, ăn chơi, bay nhảy hết cỡ, tôi lo.
Ai nấy đều vui vẻ reo mừng, còn tôi thì thấy nhàm chết được. Rồi Vương Khải đi ra ngoài xe, con kỳ đà, à ko, phải nói là con sam mới đúng. Ả dán sát người ả vào anh ấy vậy đó. Anh ấy còn ko quên réo ngược tôi.
- Đi gặp khách hàng thôi, cô Thục Anh.
.....
Sáng nay được miễn ko phải đi làm nên tôi cũng ráng ngủ nướng thêm 1 lúc, nhưng nào có được đâu. Tiếng gọi của Louis, rồi cái ôm của Louis đã kéo tôi ra khỏi giường.
- Chị Thục Anh ơi, em nói cái này nè.
- Tôi đi về.
- Đi về? Trong tình trạng say khướt này sao.
- Kệ tôi, ai mượn anh quan tâm. Anh đi về đi, con kỳ đà đang đợi kìa.
- Em ghen?
- Ghen? Nực cười, sao phải ghen chứ. Mà sao anh ko mở điều hòa hả, nóng quá à. Kéo xuống cho tôi cái.
Tôi quay lưng về phía anh ấy, nhờ anh ấy kéo dùm khóa váy, và tôi đang mất kiểm soát về hành động của mình.
Anh ấy đưa tay kéo khóa thật, tôi liền cản lại.
- Khoan, tại sao tôi phải cởi đồ trong xe anh chứ. Tôi phải ra ngoài, ra ngoài sẽ mát hơn nhiều.
- Khoan... khoan đã. Cô muốn ra ngoài kia sao, trong tình trạng thoát y.
Tôi kéo váy xuống 1 cái rẹt, nhưng tất nhiên nội y vẫn còn.
- Anh nhìn xem, tôi đâu có thoát y, vẫn còn đầy đủ nhé. Giống như mấy người ở nước ngoài thôi, với lại ở đây ko ai thấy đâu mà sợ. Đấy anh thấy ko, tôi đâu có thua gì con kỳ đà của anh đâu, cũng rất mẩy nhé.
Tôi đưa tay lên bợ ngực, rồi còn lắc lắc cái mông. Mặt anh ấy xám xịt lại, lạnh tựa băng, nhưng có lẻ đôi mắt đầy lửa nói chuyện với tôi.
- Mỗi lần cô quá chén đều cởi đồ.
- Đúng vậy, nhưng thường là về đến nhà rồi ấy. Nếu ko sẽ nóng nực khó chịu lắm.
- Có từng say trước mặt ai chưa, nhất là đàn ông?
- Để tôi nhớ xem nào?
Mặt anh ấy lại càng lạnh băng hơn nữa, mắt bây giờ chắc là hỏa diệm sơn.
- Cô còn suy nghĩ sao?
- À, chưa từng, mỗi lần say đều có Mỹ Dung đưa về. À, mà chỗ này của anh sao vậy, tôi thấy hình như nó đang to lên.
Tôi cúi người sát xuống gần đũng quần đang căng tràn của anh ấy. Liền bị anh ấy đè xuống ghế.
- Em đang cố tình khiêu khích tôi?
Mặt tôi hơi hoảng.
- Sao tôi phải khiêu khích anh?
- Em cố tình ăn mặc gợi cảm, em cố tình tiếp cận người con trai khác và thân thiện trước mặt tôi, em cố tình làm cho tôi ghen?
- Tại sao tôi phải làm thế, chẳng phải anh đã có con kỳ đà của anh rồi sao.
- Để xem sau hôm nay em còn to miệng được được ko, còn dám thách thức sự chịu đựng của tôi nữa ko.