Ủng Bão (Cái Ôm)
Chương 13 :
Ngày đăng: 20:56 20/04/20
Edit: Ly bt
ánh mắt thật khá. Diêm Cung Thiên thất thần trong nháy mắt.
đôi con ngươi kia đen bóng thâm thúy, mắt tiệp hai mí khó có ở nam tử, sắc mặt mặc dù tái nhợt một chút, nhưng chỉnh thể mà nói, hắn theo chưa thấy qua nam tử có dung mạo như vậy.
khi cậuquay đầu lại trong nháy mắt, hắn thấy kinh hoảng trong mắt của cậu cùng thần sắc vô phòng bị đích, hình như còn có một tia mờ mịt. Mà trong sát na kia, đôi tròng mắt kia ẩn dấu trọng trọng phòng vệ cùng đề phòng, lạnh lùng nhìn hắn.
đôi mắt kia tựa như con mèo con giống nhau, có cảnh giới mãnh liệt.
Hắn liền kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, trong đầu nhớ tới cuốn sách mua chỗ Sở Hán Vũ.
Hắn tin tưởng hành văn của một người có thể hiển lộ cá tính, mà trong quyển sách kia không có câu chữ khoe khoang hoa lệ, thật thà bày ra thanh lệ mơ hồ, lộ ra đầy đủ tình cảm. Nếu muốn liên hệ cùng người trước mắt, bề ngoài sẽ có cảm giác như vậy.
“Thật có lỗi, tôi vừa mới nghĩ đến ngươi sẽ ngã xuống.”Nghe thấy câu hỏi của cậu, Diêm Cung Thiên nhún nhún vai nở nụ cười.
“Tôi chỉ là muốn nhìn phía dưới mà thôi, đa tạ lo lắng.”cậu cười, nụ cười đơn thuần ý vị làm cho Quý Ngữ Phàm không thể nói lời trách cứ, hắn thở sâu, lễ phép mỉm cười, như trước đối xa lạ này người bảo trì một khoảng cách.
“Ngươi là ai? Tên là gì?”Trên mặt mang nụ cười vô hại như trước, Diêm Cung Thiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm chằm người trước mắt.
Kỳ thật không cần hỏi, hắn đã biết người trước mắt này tuyệt đối là người theo như lời Sở Hán Vũ sẽ khiến cho hắn hứng thú với sân khấu kịch Tân Duệ. Sở Hán Vũ không hổ là trợ lý vạn năng của hắn, rất rõ sở thích của hắn, lần này không có đến không công.
Quý Ngữ Phàm nghe vậy hơi mi. Người này rất vô lễ, nào có người nào vừa thấy mặt ngay cả không giới thiệu tên mình liền hỏi tên người khác.Huống chi hắn dám khẳng định người này không phải người đoàn kịch, chẳng lẽ lại là một phần tử nhàm chán sao?
“hỏi tên người tôi thì phải nói tên mình trước cho lễ phép chứ?”Khi một câu chất vấn tràn ngập mùi thuốc súng thốt ra, Quý Ngữ Phàm không khỏi giật mình ngạc.
Sao mình có thể vô lễ với người mới gặp như thế? từ trước đến nay, Tận lực không kết tội bất cứ ai là nguyên tác làm việc của hắn.
“Không thử xem thử, làm sao em biết em sẽ không có hứng thú với tôi?” khóe miệng Diêm Cung Thiên cong lên tươi cười tự tin mà hỏi.
“Không cần thử, hiện tại tôi chỉ biết như vậy thôi.”Đối với thái độ tự tin của hắn, Quý Ngữ Phàm có chút tức giận không hiểu. Tuy rằng mình cũng không phải lần đầu tiên bị đồng tính theo đuổi, nhưng người nói được gọn gàng dứt khoát như vậy, đúng lý hợp tình, người này thật ra người thứ nhất.
“Nga?”Diêm Cung Thiên cười đến vui vẻ, mang trứ ý vị trêu chọc.
“Tôi nghĩ chúng ta không có gì hay để nói cả.”Tìm cái khe hở, Quý Ngữ Phàm đưa tay đẩy cửa ra.người muốn dây dưa không rõ với cậu hắn cũng không phải người đầu tiên, nhưnghắn lại làm cậu cảm có chút chiều không nổi.
“Vậy làm cho tôi mỏi mắt mong chờ đi, Ngữ Phàm.”Diêm Cung Thiên dấu đi ý cười, tự tin địa nói.
Quý Ngữ Phàm dừng bước chân, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Yên lặng chăm chú nhìn bóng dáng cậu rời đi, trong lòng Diêm Cung Thiên lại nổi lên một tia cảm xúc khác thường.
Mới vừa rồi lần đầu tiên gọi tên cậu, hắn lại cảm giác tên của cậu ôn nhu mềm tại đáy lưỡi, tản ra ở trong lòng, giống như đem một cái chìa khóa, mở ra thương tiếc trong lòng hắn, giữ lấy tình cảm cùng tình yêu, rồi mới nhanh chóng lan tràn ra.
Bỗng dưng, hắn giật mình, bởi vì hắn phát hiện chuyện làm hắn có chút trở tay không kịp.
Hắn thế nhưng yêu cậu! Chính là cuộc nói chuyện ngắn ngủn với nhau không đến ba mươi phút, hắn thế nhưng đem tâm đạt ở chỗ cậu.Cái này thảm rồi, hắn thầm thở dài trong chốc lát, trong mắt lập tức hiện lên một tia sáng.
Hắn không bao giờ muốn mất tiền đầu tư, nếu tâm đã hãm, như vậy đối phương cũng phải trả giá như hắn vậy.
“chết cũng đừng mong thoát, Ngữ Phàm.”Diêm Cung Thiên cười nhẹ thành tiếng, trong mắt nổi lên quyết tâm như lời thệ, “anh nhất định phải được ghi trong lòng em, tuyệt đối.”
Hắn —— muốn có được cậu!