Ứng Công Án
Chương 1 : Mỹ nhân kế
Ngày đăng: 23:31 21/04/20
Edit : Cải Trắng
Tuyên Tường năm thứ bảy, kinh thành.
Đến đêm trừ tịch, mọi nhà đều giăng đèn kết hoa, náo nhiệt biết bao! Ngay cả các phu nhân, tiểu thư bình thường đại môn không ra nhị môn không bước, cũng yến yến oanh oanh kết thành đôi chạy ra ngoài. Nhất thời trong lúc này, toàn bộ kinh sư chen chúc chật như nêm, liếc mắt nhìn lại hết thảy đều là cảnh tượng thái bình thịnh thế.
Ứng Thiên Dật nhìn hình ảnh đèn đuốc sáng trưng này lại cười không nổi. Hứa Đình Hoan ở phía sau thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của thượng cấp đầy vẻ lạnh giá, trong lòng biết đích xác là không ổn, mau chóng chuyển chủ đề: “Tướng gia, ánh trăng hôm nay thật không tồi a!”
Ứng Thiên Dật ngẩng đầu nhìn bầu trời, cho dù hắn có cố gắng trợn to cặp mắt đẹp đẽ kia thế nào cũng không thể nặn ra một ánh sao từ bầu trời đêm âm u kia. Trợn trắng mắt nhìn Hứa Đình Hoan đang xấu hổ, Ứng Thiên Dật ảo não kéo kéo la quần (loại quần dành cho phụ nữ thời phong kiến) trên người, giọng nói hoàn toàn bùng nổ trước đêm: “Thực ghê tởm! Vì sao ta đường đường là nhất phẩm tướng quốc lại phải mặc nữ trang, đi rêu rao trên đường phố vào ngày hội chứ?!”
Hứa Đình Hoan âm thầm cười trộm, Ứng Thiên Dật tuấn khí nho nhã, mặc nữ trang vào thực sự là không thích hợp! Nhưng vì bảo trụ bát cơm nhất đẳng điện tiền thị vệ của bản thân, hắn cũng sẽ không ngốc đến mức nói ra sự thực!
Ứng Thiên Dật không nhận được lời đáp, càng tức giận. Không quan tâm bản thân vẫn ở trên đường cái, đã đưa tay tháo cây trâm cài trên mái tóc đen xuống! Hứa Đình Hoan vừa nhìn, thế kia còn ra gì nữa! Vội vàng ra tay, cắm trâm cài lại lên đầu Thiên Dật! “ Tướng gia! Cái này không thể bỏ xuống được! Kỳ hạn phá án của ngài cũng sắp tới rồi! Đến lúc đó, không phá được án mất tích liên tục kia, ngài ăn nói thế nào với hoàng thượng hả!”
Ứng Thiên Dật nghe vậy, tuy rằng ngừng đi qua đi lại, nhưng cơn giận còn sót lại vẫn chưa tan, “Cái gì hả! Sang năm mới rồi còn không cho người ta ngồi yên ổn! Từ từ…Việc này có liên hệ mật thiết gì đến việc muốn ta mặc nữ trang không?
Hứa Đình Hoan thầm mắng, lại bị hắn vặn lại, trên mặt thì vẫn duy trì nét cười anh tuấn, không bắt nạt trẻ con, người già: “Là như thế này…tên cướp kia chỉ cướp mỹ nữ nhà lành…Hiện tại đã mất tích sáu người rồi, tất cả đều là tiểu thư nhà quan lại. Bỏ qua nữa…cũng có thể…Hôm nay náo nhiệt, các nữ quyến đều ra ngoài…Nếu như lại…”
Ứng Thiên Dật gật đầu, đồng ý với phân tích của Hứa Đình Hoan, thế nhưng: “Điều đó có liên quan gì với việc ta mặc nữ trang?”
Hứa Đình Hoan im lặng thở dài, hắn không nói rõ không được sao? Với kinh nghiệm nhiều năm làm quan, Hứa Đình Hoan đương nhiên hiểu rõ đạo lý đầu co đầu duỗi đều là một đao, sau khi thầm than xui xẻo, hắn vẫn thành thật nói rõ: “Ngài cũng biết tên kia chỉ hạ thủ với giai nhân đẹp nhất trên đường... Cho nên vì bảo hộ an toàn của các nàng, chúng ta đành phải tìm một mồi nhử còn đẹp hơn các nàng nữa…”
” Ngươi đang chỉ ta sao?!” Ứng Thiên Dật cười lạnh tra hỏi, đôi mắt sáng mị thành một vầng trăng khuyết. Hứa Đình Hoan quen tay che lỗ tai lại, quả nhiên giây tiếp theo tiếng rít gào như sấm của Ứng Thiên Dật liên tiếp vang lên: “Ta nói bao nhiêu lần rồi! Ta, là, nam, nhi, bảy, thước! Không được xem ta như nữ nhân! Ngay cả phá án cũng không được!” Khuôn mặt giống mẹ là nỗi đau trọn đời của hắn, vậy mà còn dám nhắc đến!
Tráng hán bị lời của hắn hù dọa, lại quên cả phản kháng, mặc hắn làm càn!
Ngăn cản Ứng Thiên Dật lại là một tiếng ngâm khẽ của Cao Cảnh Úc! Bỏ lại tráng hán, Ứng Thiên Dật chạy về bên người Cao Cảnh Úc.
” Trẫm... Thắng...”
Ứng Thiên Dật đang lo lắng, nghe được lời nói chẳng đầu chẳng đuôi của Cao Cảnh Úc, bỗng ngẩn người.
Cao Cảnh Úc rất nhanh nói tiếp: “Ngay cả tên cướp cũng thừa nhận mỹ mạo kinh thế của trẫm rồi!”
Ứng Thiên Dật thổ huyết...
” Này! Sao ngươi lại không nói lời nào?” Cao Cảnh Úc không nghi ngờ truy vấn hắn.
Ứng Thiên Dật lại chỉ muốn tìm một cây cột để đâm đầu chết! Sao lại có người như thế? Sao lại có thể để người như thế lên làm hoàng đế? Tiên hoàng sẽ không thực sự dùng tướng mạo chọn thái tử chứ?!
Hứa Đình Hoan dẫn người vọt vào, chỉ thấy Ứng Thiên Dật quỳ gối bên người Cao Cảnh Úc, âm trầm cười tà! Biết rõ hắn không ổn, trước khi Ứng Thiên Dật động thủ, lập tức kéo hắn lại!
“Thả ta ra! Ta không nhịn được rồi! Ngày hôm nay cho dù tịch thu gia sản, dù chém đầu ta cũng phải đánh y! Thả ta ra!”
“Bình tĩnh... Tướng gia...” Hứa Đình Hoan giữ chặt Ứng Thiên Dật, liếc mắt nhìn sang sử quan đang múa bút thành văn, gào to phẫn nộ: “Việc này không cần ghi lại nữa ——!”