Ứng Công Án

Chương 12 : Thăm lăng lục P2

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Edit : Hiên Vũ



.:.



“Ngươi có biết như vậy sẽ chết người không hả! ” long sàng lại một lần chịu trọng kích không thể nào sửa chữa, Hứa Đình Hoan từ đó bò dậy việc đầu tiên làm là rống to với sử quan, cái người đem mình làm bàn đạp giẫm chân.



“Ngươi không chết à. ” sử quan lành lạnh liếc kẻ đang tức giận một cái, phủi phủi y phục dính bụi đất, trả lời nhẹ tênh.



Cố nén xúc động muốn hộc máu, Hứa Đình Hoan ở trong lòng nhắc nhở chính mình, tìm tướng gia và hoàng đế là chuyện lớn, so đo với người không tim không phổi chỉ là chuyện nhỏ! Nghĩ đến đây, Hứa Đình Hoan hít sâu một hơi, sau khi để cho ánh mắt thích ứng với hắc ám nơi mộ thất, cẩn thận bước đi.



“Ngươi không tin lời của ta sao? ” phía sau, lại là thanh âm trào phúng của sử quan.



Hứa Đình Hoan ngay cả đầu cùng lười quay lại, dùng khẩu khí đại nhân không chấp tiểu nhân để phản bác: “Không sai! Ta chính là không tin ngươi!”



“… Vậy ngươi còn tìm cái gì. ” thế nhưng, sử quan không có vì vậy mà sinh khí. Điều này làm Hứa Đình Hoan vốn muốn tức giận, cảm thấy thất bại, chẳng lẽ người này thật sự có thể tỉnh táo không có bất kỳ mức độ tình cảm nào sao? Không biết tại sao, Hứa Đình Hoan ở trong một khoảng khắc quên mất chán ghét đối với sửa quan, thay vào đó là một phần thương xót nồng đậm Một người đem bản thân trói buộc đến không có tình cảm phập phồng, chẳng phải là bi ai sao…



“… ” ngừng một chút, ngữ khí Hứa Đình Hoan lúc này hiển nhiên khách khí không ít, nhưng vẫn không bỏ được mùi vị oán trách: đã nhận ‘ban tặng’ của ngươi, thì phải rơi xuống thôi. Cuối cũng vẫn đánh cuộc vận khí đi!”



“Này. ” trầm mặc một chút, sử quan đột nhiên đi nhanh mấy bước la lên.



Hứa Đình Hoan vốn sốt ruột, dưới chân không ngừng, chỉ lạnh lùng hỏi: “Đang làm gì đó?! Ngươi hôm nay không phải phiền toái bình thường 吔! A? Ai ya! —— ” lời còn chưa dứt, Hứa Đình Hoan đã vấp phải trường minh đăng nằm ngang dưới chân, ngã nhào!



Sử quan trầm tình thấy hết thảy, cong lên nụ cười nhạt như có như không, lạnh lùng lẩm bẩm: “ta vốn định nhắc nhở ngươi… Xem ra… Không cần thiết rồi!”



“Lời này ngươi tại sao không nói sớm một chút?! ” Hứa Đình Hoan mặt đầy bụi đất bò dậy, ảo não túm cổ áo sử quan, ra vẻ muốn đánh!



“… Ngươi cả đời cũng không muốn gặp lại hoàng đế và tướng gia sao? “thản nhiên hất tay của hắn ra, sử quan sửa sang lại vạt áo, không chút hoang mang hỏi ngược lại.



Hứa Đình Hoan nóng lòng cứu giá, tự biết thất lễ liền ngượng ngùng nói xin lỗi, sau khi được hắn cấp cho bậc thang, vội vàng tiếp lời: “Hừ! Biết đầu mối còn không mau nói! Ra vẻ khó dễ làm gì!”



Ánh mắt lóe lên một cái, cũng không biết trong lòng tính toán cái gì, chỉ nghe sử quan trầm hạ thanh âm, dùng bút chỉ phía sau Hứa Đình Hoan: “Ngươi xem. Lăng cung hoàn hảo bị phá ngổn ngang như vậy, không phải hoàng đế còn có thể là ai?”



“Nói rất đúng! ” Hứa Đình Hoan nghe được lời kia, không tiếp tục cùng sử quan đấu khẩu nữa, ba bước thành hai chạy đi!



Thấy hắn đi xa, sử quan mới thong dong nhấc chân đuổi theo, miệng lẩm bẩm có chút châm biếm: “Ta nói ngươi cả đời cũng không thấy được bọn họ là bởi vì… Nếu như ngươi dám động thủ nữa, ta liền đưa ngươi đi gặp Diêm vương!”



“Ô ô ~~~ Thiên Dật…”



“…”



“Ô ô ~~~ ”



“…”



“Ô ô ~~~ ”



“… Ô cái đầu ngươi! ” rốt cục chịu không nổi phải dừng bước, Ứng Thiên Dật quay đầu lại, hung hăng liếc vẻ mặt ủy khuất của Cao Cảnh Úc, trầm giọng hỏi: “Ta không có đánh mặt của ngươi đi?! Ngươi còn khóc cái gì!”



“Nếu ngươi đánh trẫm mặt, trẫm cũng không ô ô ~~~ ” hai mắt đẫm lệ nhìntuấn nhan lạnh lùng của ỨngThiên Dật, Cao Cảnh Úc không để lại dấu vết thở dài, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị đánh đau. Đại khái là thật sự xuống tay rất nặng, mới vừa đụng vào, hai đường nguyệt mi của Cao Cảnh Úc đã nhăn lại với nhau, môi dưới cũng bị cắn bật máu. Nhưng y ngược lại không vì vậy phát ra nửa điểm âm thanh…



Ứng Thiên Dật vụng trộm thu hết thảy vào trong mắt, trong lòng không kiềm chế được thương tiếc. Sau khi do dự chốc lát, lặng lẽ vươn tay ra phía sau: “Tới đây.”



“… ” nghi ngờ nhìn hắn một chút, sau khi phát hiện hàng động thân mật nho nhỏ kia, trong nháy mắt Cao Cảnh Úc dường như quên mất tất cả thống khổ, cười giống như hài tử một mạch chạy chậm lên trước, thuận lý thành chương đem bàn tay mềm mại ngọc ngà của mình đặt lên!



Sau khi cảm giác được tay của y nắm lấy tay mình, tuấn nhan của Ứng Thiên Dật phủ lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt. Ho nhẹ mấy tiếng che dấu lúng túng, tay Ứng Thiên Dật  lại tự chủ trương nắm chặt lại: “Rất đau phải không?”



Có chút hối hận kiểm tra “Kiệt tác” của mình một phen, Ứng Thiên Dật nghẹn ngào khàn giọng, ôn nhu hỏi. Cao Cảnh Úc tâm sớm ở trong phần ôn nhu này hóa thành dòng suối nhỏ, làm sao còn có nửa điểm oán hận: “Hiện tại… đã không đau…”



“… ” ấm áp trong lòng xua tan âm hàn nơi mộ thất, Ứng Thiên Dật giãn lông mày, sủng nịch nheo lại song mâu, khóe miệng không khỏi kéo ra nụ cười nhàn nhạt. Nhưng, khi ánh mắt chạm đến lăng thất không lường được bao phủ trong bóng tối kia, trong mắt Ứng Thiên Dật lại ghi vào chút u buồn: “Hoàng thượng… Ngươi sợ không?”



Theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thân thể Cao Cảnh Úc khẽ run một chút, rõ ràng bóng ma tử vong đánh tới, làm y luôn luôn giở trò xấu cũng không dám nhìn tới!



“Sợ… Sợ cái gì?”




Đem hết biểu tình của hắn thu vào mắt, Cao Cảnh Úc cảnh giác bật thân ra, che mặt thét chói tai: “Ngươi cau mày! Là trẫm da thô ráp có phải hay không! Trẫm cũng biết! Một ngày không bảo vệ làn da cũng không được! ” nói xong, Cao Cảnh Úc vọt tới trước trấn mộ thạch liều mạng gõ!



“Trẫm muốn đi ra ngoài! Để cho trẫm đi ra ngoài! Trẫm bảo dưỡng xong trở lại vẫn không được sao!”



“Hoàng thượng! ” ôm lấy Cao Cảnh Úc hét đến khàn giọng, Ứng Thiên Dật đau lòng quên mất bản tính không quên gương mặt của y, ôn nhu khuyên: “Hoàng thượng! Không thể nào! Hoàng thượng… Vĩnh viễn là đẹp nhất của thần!”



Nhẹ nhàng, Cao Cảnh Úc bình tĩnh trở lại, nhỏ giọng hỏi: “Thật?”



“Ở trong lòng… Vĩnh viễn… ” hôn y, Ứng Thiên Dật trả lời.



Lúc này, Hứa Đình Hoan chuyên sát phong cảnh chập bị Cao Cảnh Úc đánh đến mặt đá, kêu lên: “Mau nhìn!”



Mọi người khó hiểu tiến lại gần, một giây sau, cả mộ liền chấn động!



“… Lê Thu… Trẫm khuyên không được ngươi… Buộc phải đánh cuộc với ngươi. Trẫm sai người lưu lại một cơ quan cuối cùng, nếu ngươi muốn đi ra ngoài gõ trấn mộ thạch… Cửa ra sẽ mở.. Sau đó… Vĩnh viễn phong bế…



Trẫm hiểu ngươi sống chết đi theo… Nhưng… Ngươi có thể hiểu trẫm hay không?



Trẫm cứu ngươi không phải là muốn ngươi bồi trẫm chết… Trẫm là muốn ngươi thay trẫm sống sót…



Trẫm nhìn ra… Người làm cho ngươi vui vẻ nhất không phải là trẫm…



Lê Thu… Không nên lừa gạt mình…



Trẫm chấp nhận Mộc, không muốn đoạt lấy ngươi, nguyện để ngươi tự do…



Trẫm không có gì có thể hồi báo trung thành của ngươi…



Chỉ mong có thể làm cho ngươi… ” Cao Cảnh Úc đọc từng chữ, lại bị Ứng Thiên Dật kéo về phía cửa ra sắp phong bế! Mà Lê Thu rất không tình nguyện bị nam nhân kia mạnh mẽ lôi ra ngoài! Ở một giây cuối cùng bị kéo ra ngoài, Cao Cảnh Úc đọc đến hàng chữ nhỏ cuối cùng kia, tự thư của hoàng đế, rồng không sừng hùng mạnh kia:



“Nguyện thiên hạ người có tình… Cuối cùng thành thân thuộc…”



Mộ, sụp.



Vĩnh viễn tách rời giới tuyến sống hay chết.



Người chết đã chết rồi.



Sống vẫn có trách nhiệm sống!



Lê thu buồn bã một hồi, yên lặng quỳ xuống, mà nam nhân kia thì phụng bồi hắn… Quỳ trong bóng chiều… Cho đến khi tà dương đem hai đạo thân ảnh liền lại với nhau…



Cao Cảnh Úc đột nhiên kéo Ứng Thiên Dật đang nhìn đến nhập thần, cười nhạt hỏi: “Thiên Dật, nếu như trẫm chết, ngươi có thể hay không…”



Bất mãn liếc y một cái, Ứng Thiên Dật lạnh lùng quay đầu đi: “Làm sao, ngươi lại hi vọng ta bỏ mặc ngươi đi độc hại chúng sinh dưới đất sao?! Không có ta trông coi ngươi… Làm sao ngươi có thể đi! ” đại khái là ráng chiều, lúc này lặng lẽ hiện lên trên má phấn của Ứng Thiên Dật…



“Vậy… Nếu như là thần đi trước một bước thì sao? ” chợt, Ứng Thiên Dật bình tĩnh nhìn Cao Cảnh Úc, bình tĩnh hỏi ngược lại.



Khoa trương kêu to, Cao Cảnh Úc nghiêm túc trả lời: “Ngươi có ý gì! Ngươi nghĩ  xinh đẹp chết đi, sau đó để cho trẫm sống đến đầu tóc bạc trắng, hàm răng trống trơn, nếp nhăn nhiều hơn, sau đó xuống dưới đất liền không sánh bằng ngươi sao! Trẫm mới không mắc mưu đâu!”



“… ” cũng không nói gì nữa, Ứng Thiên Dật ôm sát Cao Cảnh Úc, chỉ sợ y nhìn thấy một đám trong suốt ở khóe mắt mình lúc này…



“Nếu ta chết rồi, ngươi thì sao? ” biết rõ vấn đề rất nhàm chán, nhưng Hứa Đình Hoan bị bầy không khí lây nhiễm, vẫn là không nhịn được hỏi sử quan bận ghi chép bên cạnh.



Người kia dừng bút một lát, lành lạnh trả lời: “Ta cũng sẽ chết. Nhưng là chết cười…”



“… Cũng biết ngươi không nói lời hay! ” tránh mặt đi, Hứa Đình Hoan tự làm mất mặt, nhún vai.



“ngày x tháng x… Tất nghe thấy hoàng đế và Thừa tướng lập ước hẹn sinh tử. Thề  phá hư sự bình an của địa phủ! …



Thái sử công viết: không cần lo lắng, từ xưa tai họa di ngàn năm…”