Ứng Công Án
Chương 4 : Bình tặc ký p3
Ngày đăng: 23:31 21/04/20
Edit : Hiên Vũ
.:.
Ngày hôm sau, trong sơn trại, nhìn Ứng Thiên Dật nhàn nhã dạo chơi rồi thưởng thức trà, mấy tên thủ hạ vụng trộm suy đoán……
“Sao lại không thấy quân sư phu nhân?”
“Chắc là ở trong phòng…”
“Sao thế?”
“Ngốc à! Thì chắc là do tối qua quân sư nhiệt tình quá chứ sao…..”
“Chẳng phải vậy thì là gì! Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn* mà! “
“…”
Tiểu biệt thắng tân hôn: xa nhau một thời gian gặp lại còn ân ái hơn cả lúc mới cưới.
“Cơ mà, quân sư phu nhân không phải là đang mang thai sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?! Tối qua ta trực, tự dưng nghe thấy trong phòng quân sư cứ mãi truyền ra tiếng kêu của phu nhân…… Đến gần mới nghe tiếng phu nhân la lớn ‘Đừng…’, ‘Đừng mà…’, ‘Ta chịu không nổi…’, ‘Cầu ngươi tha cho ta…’ … Nhưng mà quân sư cũng không có dừng lại……”
“Oa! Hắn gầy yếu, hào hoa phong nhã như thế … Còn có thể chiến nhiều hiệp vậy sao……”
“Ngốc! Nước biển không thể đo bằng đấu, người có thể nào nhìn vào tướng mạo??
“Lợi hại… Bội phục…… ” Trong phòng Ứng Thiên Dật, Cao Cảnh Úc co rúc ở trong chăn với gương mặt bị đánh cho sưng phù, làm sao cũng không chịu đi ra ngoài!
“Ngươi không ra thì cứ việc chui lủi cả đời đi!” Ứng Thiên Dật thở dài một hơi, khuyên đến miệng đắng lưỡi khô, hung hăng bỏ lại một câu, tông cửa xông ra: “Ta tự đi tìm Cổ Tư Tĩnh giải thích!!”
Đợi đến sau khi tiếng phá cửa điếc tai qua đi, Cao Cảnh Úc cẩn cẩn dực dực nhô đầu ra, xác định Ứng Thiên Dật đã đi ra ngoài, mới dám leo ra. Thật là, long nhan bị đánh vẫn là chuyện nhỏ! Đáng giận chính là, mặt của y trời sinh mỹ lệ, Ứng Thiên Dật vậy có thể xuống tay tàn nhẫn!! Đố kị! Hắn nhất định là đố kị với mình!!!
Ở trong lòng sau khi tìm được một cái lý do đủ để an ủi bản thân, Cao Cảnh Úc cuối cùng tạm thời thoát ra khỏi suy nghĩ hủy dung, bắt đầu không đứng yên. Nhìn bốn phía xung quanh một chút, Cao Cảnh Úc mới phát hiện, náo loạn lâu như vậy, hiện tại đã vào đêm….. Hèn gì bụng thấy đói….
Nhưng… Cho dù y là hoàng đế, cũng hiểu được nơi này không phải là hoàng cung của mình, không thể muốn gì được nấy. Lại nói, nơi này ngay cả một người hầu hạ cũng không có, kêu y đến đâu tìm người đòi ăn uống? (đều bị ỨngThiên Dật rống chạy hết rồi…) mà quan trọng hơn là —— mặt của mình hiện tại làm sao có thể gặp người?!! Sẽ phá hủy anh minh cả đời của y!!!
Quyết định chủ ý mặt mũi quan trọng hơn cái bụng, Cao Cảnh Úc khe khẽ thở dài một hơi, lại vẻ mặt ai oán trở lại trên giường.
“Ô… Đau…… ” co rút lại một chút tứ chi cứng ngắc, Hứa Đình Hoan chậm rãi tìm về ý thức của mình. Mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là bầu trời bao la, bầu rời cao rộng, lóe lên ánh sao cùng với những con chim vì kinh sợ mà bất ngờ bay vút lên. Này… Là? Lắc lắc đầu, Hứa Đình Hoan còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh từ từ nhớ lại chuyện liên tiếp diễn ra… Hắn nhìn thấy hoàng đế mặc nữ trang lên sơn trại, vừa định đi thông báo tướng gia… Đã bị… Đánh bất tỉnh!! Đúng! Đánh bất tỉnh! Nhưng… Mình làm sao lại bị vứt bỏ tùy tiện ở nơi này như vậy? Bình thường sau khi xong việc không phải đều bị diệt khẩu sao?
“Các ngươi ———— ” Ứng Thiên Dật tức giận muốn xông đi lên, bọn họ rốt cuộc có tư tưởng đạo đức hay không! Hứa Đình Hoan kiến quái bất quái* mà bắt lấy hắn, đùa chứ! Quấy rầy người ta nói chuyện yêu đương sẽ bị ngựa đá đó!
*kiến quái bất quái: thấy chuyện quái dị nhưng không kinh sợ.
“Quên đi.” Ứng Thiên Dật tức đến vô lực, rốt cục thả lỏng hai vai, nhận mệnh đi ra ngoài. Con người đều là mù quáng trong tình yêu… Cùng bọn họ không có đạo lý mà nói….. Chuyện tày trời bị dùng để liếc mắt đưa tình….. hắn giống như đứa ngốc mệt nhọc, đông chạy tây chạy…..
“Đúng rồi, người mật báo cho bọn họ chính là… ” Ứng Thiên Dật nghĩ đến cái gì quay đầu, trừng mắt nhìn sử quan yên tĩnh như giếng cổ.
“Là ta.” Sau khi bất vi sở động thừa nhận, sử quan cũng không ngẩng đầu lên múa bút thành văn…..
“Điên rồi!! Người này cũng điên rồi ———— ” hét lớn một tiếng, Ứng Thiên Dật giẫm đạp sàn nhà đi ra ngoài xả giận.
“Đợi… ” Cao Cảnh Úc vội vã muốn đuổi theo, bởi vì không cẩn thận, giẫm phải tấm trải giường, cả người úp sấp trên mặt đất! “Mặt của trẫm————” Trong nháy mắt, đã nghe y mở miệng cao giọng kêu thảm!
Trong phòng, Cổ Tư Tĩnh dựa vào lồng ngực nở nang của Địch Phong, cẩn cẩn dực dực hỏi: “… Phong, Ứng quân sư đẹp như thế, ngươi thật không động tâm sao?” khẩu khí chua chua, chọc cho Địch Phong nghe vậy bật cười: “Ngốc quá! Ta yêu là nam nhân kia mà! Hắn giống nữ nhân như vậy, ta mới không có hứng thú…..”
Ứng Thiên Dật rất không cẩn thận nghe được một câu này, lý trí rốt cụộc sụp đổ!!!
Mấy bước xông về phòng, Ứng Thiên Dật quơ lấy một cái bình bông lớn, tỏ vẻ chuẩn bị đập!!!!
“Xin lỗi, có thể nhẫn mà không nhẫn được!!!!”
“Tướng, tướng gia!!!” Hứa Đình Hoan thấy thế vội vàng liều mạng ôm lấy hắn, không để cho hắn hành hung thành công!
“Buông tay!! Ta, ta cắn chết bọn họ!!!!”
“Tướng gia!!!”
“Dám nói ta giống như nữ nhân! Ta muốn mạng của các ngươi!!!”
“Bình tĩnh đi mà!! Tướng gia! Mạng người quan trọng lắm!!”
“Buông…”
“Oa oa oa ~~~~~~ ” Cao Cảnh Úc bên cạnh nội tâm đau xót đột nhiên khóc: “Cũng không người nào chú ý khuôn mặt xinh đẹp của trẫm!! Trẫm bị hủy dung thật rồi!! Trẫm không sống nữa! Không muốn sống ———— “
“Hoàng thượng! Người dừng tay!! Tướng gia! Ngài dừng lại đi!! “……”
“Tháng x ngày x giờ x…. Tướng quốc có ý định mưu sát…… Hoàng đế tự sát không thành…… Thái sử công viết: [Rối thành một nùi…]”
HOÀN