Ứng Công Án

Chương 6 : Hàng yêu ký p2

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


 Edit: Hiên Vũ



.:.



“Vậy ngươi hôn ta có ích gì?! ” Ứng Thiên Dật cau mày trăm điều suy nghĩ vẫn không sao giải thích, trên mặt đỏ ửng không thôi, hương thơm lưu lại trên môi làm hắn ảo giác như uống rượu ngon lâu năm … …một loại cảm giác say mê.. … …



“Nghe nói… “Cao Cảnh Úc vẻ mặt xinh đẹp vô tội giải thích: “Lúc làm yêu ma quỷ quái chắc là sẽ không đi ra~~ ”



“Dựa vào lý do này?!! “Ứng Thiên Dật ngây ngốc một chút, tức giận từ trong lòng mà rống to: “Ngươi liền hôn ta?!”



Gật đầu, Cao Cảnh Úc hoàn toàn không rõ hắn đang tức giận cái gì?!



Hung hăng buông xuống nắm đấm, Ứng Thiên Dật đè nén chua xót trong lòng, xoay người lại đi vào trong phủ trạch! Cho dù đánh chết hắn cũng muốn không quay về… Nụ hôn đầu của hắn a… … Cứ như vậy bán rẻ… … … …



Bất quá, cho dù nói cho hắn biết đó cũng là nụ hôn đầu của Cao Cảnh Úc, đoán chừng hắn cũng sẽ không cảm giác có lãi.. … …



“Chờ ta a!! ” Cao Cảnh Úc vội vàng chạy nhanh mấy bước, nhưng thân thể chợt mềm nhũn, tà tà ngã xuống!! Ứng Thiên Dật quay đầu lại nhìn thấy một màn này, chẳng quan tâm ngẫm nghĩ, xông về phía trước tiếp được y! Lại mất thăng bằng, hai người lăn làm một đoàn! Cao Cảnh Úc không may làm đệm lót



.           “làm sao rồi? ” từ trên thân thể nhỏ nhắn yếu ớt của Cao Cảnh Úc đứng lên, Ứng Thiên Dật đụng phải kiều nhan tái nhợt của y, đau lòng nôn nóng hỏi thăm.



Cao Cảnh Úc thân thể run rẩy không vững, liều mạng níu lấy Ứng Thiên Dật, bắt  đầu mở đôi môi mất đi huyết sắc trả lời: “Có quỷ —— ”



Ứng Thiên Dật nghe vậy tú mi nhăn nhăn không vui. Vốn muốn đem Cao Cảnh Úc buông ngã, nhưng lại nhìn sắc mặt tái nhợt kia làm sao cũng không giống như đang nói láo. Cân nhắc một chút, Ứng Thiên Dật quyết định tự mình đi vị trí Cao Cảnh Úc chỉ xem xét một chút! Nhưng vừa muốn đứng dậy, lại bị Cao Cảnh Úc kéo trở lại!



” Làm gì vậy?! ” thanh âm kiềm nén tức giận… …



“Ngươi quá giảo hoạt ~~ ” mặc dù thanh âm vẫn còn đang run rẩy, nhưng Cao Cảnh Úc vẫn là hơi thở tràn đầy chỉ trích. Nhìn trong mắt phượng của Ứng Thiên Dật, cũng lóe quang mang quỷ dị.



“Ngươi đem lời nói rõ ràng!!! ” Ứng Thiên Dật đã bắt đầu hối hận không đem y ném ở bên ngoài thổi gió lạnh, cười lạnh hỏi dò…



“Ngươi định đi trước tìm diễm quỷ kia, sau đó buộc hắn giao ra bí quyết dưỡng nhan có đúng hay không?!! ” Cao Cảnh Úc cắn răng một cái, tung mình đứng lên, đột ngột trước khi Ứng Thiên Dật kịp phản ứng, hướng địa phương mới vừa rồi mình thấy thân ảnh chạy nhanh đi!! Ứng Thiên Dật bị hành động muốn dung nhan không cần mạng của y làm kinh sợ đến ngây người, thật lâu mới từ khiếp sợ chuyển sang tức giận! Gầm nhẹ một tiếng “Ngu ngốc ” nhanh chóng đuổi theo hoàng thượng!!!!



Khốn kiếp! Y cho rằng mình cũng là hoa si sao? Lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử  ~~~~ cho dù thật bắt được quỷ, Ứng Thiên Dật hắn muốn hỏi cũng không phải là làm sao bảo trì gương mặt phiền toái, mà là muốn hỏi làm sao có thể biến thành nam tử khí phách… … …



Bên ngoài phủ trạch….



“con chó chết tiệt! Xem ta đem ngươi chưng thành mồi nhắm ~~~ ” Hứa Đình Hoan rốt cục thoát khỏi đại hắc cẩu kia, sau khi một lần nữa nhặt lại tôn nghiêm làm người, cũng rất không có phẩm chất đi chen cơ hội trả thù. Mắt thấy chú chó rất đáng thương bị hắn đè ở trước không biết lúc nào đưa lên nồi, nháy mắt sẽ phải xả thân thành món ăn, một cây bút vô thanh vô tức điểm vào huyệt thái dương của Hứa Đình Hoan!!!



“Ai! ” thân thể cứng đờ, nhưng Hứa Đình Hoan đã không kịp phản kháng, tự nhiên bị người chế trụ! Ô ô ~~~ mỗi lần thời điểm vui đến quên hết tất cả đều lơ là đề phòng ~~ còn tiếp tục như vậy, hắn cái này hộ vệ vô dụng hồ đồ, đổi nghề đi bán khoai lang được rồi… … Ô ô ~~~ từ xưa tới nay, có hộ vệ nào so với hắn hồ đồ hơn? … …



“Ngươi tinh thần không tệ. ” người đánh lén phía sau lạnh lạnh cất lên thanh âm đạm đạm không chứa ngữ khí, Hứa Đình Hoan nghe vào trong lỗ tai cảm xúc quen thuộc lại nhớ không nổi nghe qua ở đâu… …
“… Ha ha ha ha… … ” Ứng Thiên Dật chợt mở miệng cười vang: “Ha ha ha ha… …”



“Tướng gia… Ngàicó khỏe không… … ” Hứa Đình Hoan ở bên cạnh nhìn hắn sợ hết hồn hết vía, khẩn trương hỏi thăm.



“Chỉ vì điều này… Chỉ vì điều này… … … ” Ứng Thiên Dật tức giận quát: “Chỉ vì lý do này… Hủy đi nhà cửa của ta!!!! ”



“Tướng gia —— bình tĩnh!!! ” Hứa Đình Hoan rất có kinh nghiệm đi trước một bước giữ chặt Ứng Thiên Dật đang bùng nổ: “Đừng quên thân phận…”



“Các ngươi ở đâu ra cái yêu thích phá phách!! Trả lại tường cho ta đi!!!! ” Ứng Thiên Dật liều mạng giãy dụa, muốn xông đi lên gặm chết đôi cẩu nam nam kia!!



“Tướng gia ~~~ một mặt tường mà thôi… … ” Hứa Đình Hoan khuyên nhủ. Nhưng người phía sau lại không cảm kích: “Một mặt tường còn chưa tính, hắn còn nói ta là nữ nhân!!!! ”



“Ngươi không phải nữ nhân sao?! ” ngược lại là Lưu Kình Ân không biết sống chết  cảm thán một câu! Hứa Đình Hoan cắt ngang hắn: “Muốn sống liền nói ít đi một câu!! Không ai đem ngươi trở thành người câm bán đi đâu!!!!”



Bên kia, sử quan đã giúp Cao Cảnh Úc sắp ngẹn chết giải khai  huyệt đạo… … …



“Thiên Dật… Trẫm ủng hộ ngươi!! Đánh vào trong cho ta ~~~~~!!!! ” Cao Cảnh Úc có thể mở miệng, liền nhớn nhác đáng khinh châm ngòi thổi gió!



“Hoàng thượng! Ngài vừa rồi làm sao vậy?!! ” Hứa Đình Hoan thấy thế vội vàng đưa tay níu lấy Cao Cảnh Úc, than vãn mạng ta thật là khổ, hỏi!



“Ô ô ô… Hắn nói trẫm là nam nhân… … … ” Cao Cảnh Úc nghe vậy, ủy khuất tố cáo!



“… Hoàng thượng… Người vốn là nam… … ” Hứa Đình Hoan mặt không biểu cảm nhắc nhở y. “Ta mặc kệ! Ta liều mạng với ngươi!!! ”



“Hắn dám nói ta giống nữ nhân! Ta quyết không tha cho hắn —— còn có tường của ta! Thù mới hận cũ chúng ta một khoản tính toán rõ ràng!!!!”



“Hoàng thượng! Có thể khoan dung cho người thì tạm khoan dung người a… … ” bên trái một câu dụ dỗ…



“Tướng gia! Là sự thật người cũng không để cho người ta nói sao! ” bên phải một tiếng khuyên…



“Này! Ngươi không có lương tâm! Bớt viết một nét, tới đây giúp chút sẽ chết à?! ~~~~~ ” thỉnh thoảng roonge lên một câu với sử quan múa bút thành văn, một chút ý nghĩ  nhúng tay cũng không có… … Hứa Đình Hoan thà rằng đi làm chú chó tự do cũng không nguyện làm tiếp con người số khổ này… …...



“Này! Ngươi cái tên đi ăn chùa thì ra vẫn có chút lương tâm… … A!!! Tướng gia! Ta nói sai! Không nên nữa cắn cánh tay ta ——!!! ”



“… …”



Lưu Kình Ân và Chu Quỳnh thôi không đếm xỉa đến, cùng nhau trở về phòng chế tạo tạp âm… … …



“… Từ trên tổng hợp lại, Thái sử công viết: ‘Ma xui quỷ khiến, rối tinh rối mù… … …’ “