Ứng Công Án

Chương 8 : Kim khoa ký P2

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Edit : Hiên Vũ



.:.



“Đừng khóc!! Ngươi, ngươi là nam nhân lại là hoàng đế, không thể vô dụng như vậy! ” y khóc khiến hắn thấy đầu nhức tâm đau, Ứng Thiên Dật đẩy y ra, không nhịn được quát!



“Ô…”



“Ngươi… Rất tức giận bị nam nhân trên dưới sờ soạng? ” Ứng Thiên Dật đột nhiên phát hiện loại suy nghĩ này Cao Cảnh Úc tương tự người bình thường, ôm một tia hy vọng hỏi. Chỉ mong trình độ biến thái của vị hoàng đế này còn chưa có sâu đến mức bất trị!



Cao Cảnh Úc vừa khóc vừa lắc đầu, đánh nát ảo tưởng cuối cùng này của Ứng Thiên Dật: “Mới không phải! Trẫm tức giận tại sao không phải là khanh làm!!”



“… ” Ứng Thiên Dật bị câu trả lời làm cho khiếp sợ đến ngây người, vừa thẹn vừa giận quay đầu đi, ra vẻ trấn định trách cứ: “Nói ngu ngốc gì hả! Ta… Ta không phải nữ nhân… Làm sao sẽ cảm thấy hứng thú với nam nhân!”



“Oa ———— “Cao Cảnh Úc trong một đêm chịu hai lần kích thích,rốt cuộc không thể nhịn được nữa lớn tiếng gào khóc!



“Im, im miệng! ” Ứng Thiên Dật luống cuống tay chân muốn che miệng Cao Cảnh Úc, nhưng làm sao cũng không ngăn được, dưới tình thế cấp bách, trong lúc bối rối dùng hai tay nắm chặt thân thể giãy giụa của Cao Cảnh Úc, không còn lựa chọn nào khác dùng môi ngăn chặn cái miệng đang nhiễu dân của Cao Cảnh Úc!!!!



“… ” không thể tin nổi trừng lớn mắt phượng, Cao Cảnh Úc như hòa tan trong lòng ngực vừa xa lạ vừa quen thuộc… …mãi đến.



“Yên tĩnh một chút được không? ” khuôn mặt đỏ ửng, Ứng Thiên Dật  thở hổn hển kịch liệt, giống như vừa mới đánh trận xong.



“Đây… Là…”



“Đây là ngươi đang nằm mơ, nhớ kỹ!! ” nhanh chóng cắt đứt ý nghĩ viển vông của Cao Cảnh Úc, Ứng Thiên Dật hiện tại chỉ muốn tìm một chỗ để hảo hảo giáo huấn bản thân!



Ánh mắt Cao Cảnh Úc chẳng những không vì lời nói tuyệt tình mà ảm đạm, ngược lại sáng lên!



“Ngươi đang xấu hổ! Ha ha —— trẫm hiểu! Ngươi là xấu hổ!”



“Câm miệng của ngươi lại!”



“Ta càng muốn nói! Ngươi vẫn là bị mỹ mạo của trẫm mê hoặc! ” Cao Cảnh Úc hưng phấn, thật giống như vừa rồi bị ăn đậu hũ không phải là y: “Ta vẫn hoài nghi, làm sao có thể có người không bị vẻ đẹp khuynh quốc của trẫm mê hoặc!! Rốt cục đã chứng minh! Mị lực của trẫm là không ai có thể ngăn cản!”



Chuyện rất nhanh bị đảo ngược, đầu óc Ứng Thiên Dật nhất thời trống rỗng, nhưng có một chút rất rõ ràng, hiện tại đánh vị hoàng đế này một trận là tuyệt đối không sai!! Cho nên…



“Oa a! Ngươi ghen tị đến mức muốn hành thích vua sao?!!”



“Ta, ta tại sao lại đi lo lắng cho loại người như ngươi!!!”



“Ngươi lo lắng ta hả? Sợ sự tồn tại của ta làm ngươi ảm đạm vô quang sao?”



“Không sai! Nhân sinh của ta bởi vì có ngươi mới một mảnh thê lương!!”



“Ngươi… Bình tĩnh…”



“Ta sẽ làm cho ngươi biến thành rất yên lặng… Rất an tĩnh…”



“Này, dừng tay —— ”



Ngoài cửa sổ.



Sử quan mượn ánh trăng múa bút thành văn:



“… Toàn nghe thấy, hoàng đế và Thừa tướng quân thần hòa thuận, thủ đoạn bày tỏ tình cảm lại càng xưa nay chưa từng có… ” viết vài nét bút, tựa hồ như lương tâm sai khiến, sử quan phía sau tăng thêm một chuỗi chữ nhỏ…



“Thái sử công viết: ‘ Đời sau không nên noi theo…’.”



Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng ca nhẹ nhàng cảu đám chim sẻ, đây vốn là thời khắc đẹp nhất trong ngày, cư nhiên lại có người đại sát phong cảnh ở trong góc khóc thét. Mặc dù thanh âm kia giống như hoàng anh xuất cốc, uyển chuyển bay bổng, nhưng nghe lậu lại thấy đáng ghét!



Rốt cục, một thanh âm lạnh lẽo thoát tục vang lên, phá vỡ không khí nghẹt thở trong phòng: “Ngươi từ giờ sửu đêm qua khóc đến hiện tại, chẳng lẽ không thấy mệt sao?” nửa giễu cợt nửa quan tâm, Ứng Thiên Dật đưa đến một chén trà thơm. Cao Cảnh Úc ngồi xổm ở một bên, quả thật khóc lâu như vậy cũng thấy miệng đắng lưỡi khô, không chút suy nghĩ liền nhận lấy uống một ngụm lớn, sau đó cố gắng đem nước vừa uống bốc hơi đi ra ngoài, bất quá dưới hình thức lệ rơi.



Thật ra mọi chuyện sở dĩ phát triển thành như vậy, Ứng Thiên Dật cũng có trách nhiệm. Ai kêu hắn tối hôm qua tức giận đỏ mắt, đã quên vị hoàng đế vĩ đại này đánh chỗ nào cũng được, nhưng tuyệt không thể đánh vào mặt?! Một lần không cẩn thận, ném bình hoa liền đập vào trán Cao Cảnh Úc, cho nên chuyện liền biến thành hiện tại, không cách nào thu thập! Mặc cho Ứng Thiên Dật khuyên như thế nào, uy hiếp ra làm sao, Cao Cảnh Úc chính là phối hợp khóc không nghỉ, trong đó có bao nhiêu chua xót sợ cũng chỉ có mình y rõ.



“Coi như ta thua được chưa, ngươi không cần khóc nữa!!! ” liếc mắt nhìn trời, Ứng Thừa tướng lúc này thật sự ân hận vì đã làm sai! “Cùng lắm thì lần sau ta tận lực không đánh vào mặt ngươi…”



“Còn có lần sau?!! ” Cao Cảnh Úc đang khóc liền rống lên một câu, ủy khuất co lại thân thể nhỏ yếu, một bộ dạng tiểu tức phụ bị ức hiếp, gạt người đồng tình!




“Nhưng hết thảy đã quá muộn… Kiếp sau chúng ta tiếp tục làm đôi uyên ương, tư thủ mái hiên dài... ” Tàn Nguyệt trở tay nắm chặt Bạch Nhược Tuyền, dõng dạc thề!



Đám người Ứng Thiên Dật ở một bên trợn mắt nhìn, rốt cục không nhịn được cắt đứt bọn họ.



“Trẫm lúc nào đã nói muốn chém các ngươi?!! “Cao Cảnh Úc nhếch nhếch lông mày, lười biếng hỏi ngược lại. Ứng Thiên Dật đồng thời tán thưởng, gật đầu với y, nhưng kế tiếp…



“Bạch Khiếu không phải rất có quyền sao? Trẫm cứ tứ hôn cho các ngươi! Xem lão có cái gì bất mãn!!!!”



“Cái gì?!!! ” ỨngThiên Dật dẫn đầu thất thanh kêu to, một bên túm lấy cổ áo Cao Cảnh Úc: “Nói đùa gì vậy! Ngươi thế nhưng cho hai nam nhân lấy nhau!!!!”



“Có quan hệ gì? Bọn họ yêu nhau là được rồi!”



“Hai nam nhân ở chung một chỗ là không đúng!!”



“Cũng không phải là sai a…”



“Tiền triều chưa từng có tiền lệ tứ nhân cho nam nam!!!”



“Vậy thì bắt đầu từ trẫm được rồi.”



“Ngươi —— ”



Ứng Thiên Dật nói gà nói vịt với y rốt cục thẹn quá thành giận!!!



“A!! Phản đối bạo lực!! Hơn nữa trẫm là bệnh nhân!!!”



“Bộ dạng khỏe mạnh, chỉ là đầu không được bình thường!! Vừa lúc vi thần thay ngài sửa chữa một chút!!”



“Đợi đã!! Không nên a!!!!”



“Biết điều một chút tới đây! Ta sẽ không đánh lên mặt!!!”



“Không nên! Vóc dáng cũng rất quan trọng!!!”



“…”



“Trẫm hiểu … Ngươi rốt cục hiểu được về dung mạo khó có thể thắng được trẫm, quyết định muốn vóc dáng thủ thắng! Cho nên muốn trước hủy hoại đường cong hoàn mỹ của trẫm có đúng hay không!!!!!”



“…”



“Ngươi không nói lời nào chính là thừa nhận?!!”



“…”



“Oa a a a a a —— dừng tay a!!!”



Một bên, Hứa Đình Hoan rất sát phong cảnh tiêu sái đến sát bên cạnh hai người ỉ ôi, ý bảo Bạch Nhược Tuyền say mê bể tình tới đây một chút. Bạch Nhược Tuyền không giải thích được nhưng vẫn tới: ” Hứa hộ vệ có việc?”



“Một chút chuyện nhỏ… ” tà tà cười lạnh, Hứa Đình Hoan đem quả đấm xoay xoay.



“Chuyện gì? ” nhìn rõ ràng Hứa Đình Hoan lai giả bất thiện, Bạch Nhược Tuyền cau mày hỏi.



“Là hồi báo. ” Hứa Đình Hoan vận khởi lực đạo.



“Hồi báo cái gì? ” Bạch Nhược Tuyền càng thêm không giải thích được.



“Hồi báo ngươi hại ta phải sửa bốn trăm hơn hai mươi tờ bài thi, viết tới tay co rút mới thôi!!!! ” Hứa Đình Hoan nói xong xuất thủ càng cách xa nơi đang chiến tranh.



“Cảm ơn ngươi dẫn ta vào hoàng cung. ” Tàn Nguyệt thừa dịp Bạch Nhược Tuyền “Đang bận”, chạy tới cảm ơn sử quan vẫn đang múa bút thành văn.



“… ” Bút hạ không ngừng, sử quan chỉ gật đầu với y.



“Ngươi đang ở đây viết cái gì? ” Tàn Nguyệt thấy thế tò mò nhào người qua …



“… Ngày x tháng x, hoàng thượng tứ hôn cho hai nam tử, mở ra tiền lệ trong lịch sử. Thừa tướng dùng phương thức ‘Kịch liệt’ tỏ vẻ đồng ý, mà hộ vệ lại lựa chọn thủ đoạn khó hiểu hướng tân lang tỏ vẻ chúc mừng… … ” dừng một chút, sử quan dựa trên tinh thần chuyên nghiệp bình luận: “… Thái sử công viết: loại hành động này thường nhân đừng vội bắt chước, nhớ lấy, nhớ lấy….”