Uyên Ương Lệ
Chương 1 :
Ngày đăng: 06:52 19/04/20
Ánh tịch dương xuyên qua vòm lá đại thụ, bị chia cắt thành nhiều dải sáng màu vàng nhạt bay lượn trong không trung.
Một bóng dáng mảnh khảnh lướt vào khu sân sau rộng lớn, mắt nhìn trái phải, khuôn mặt thanh tú dính đầy bùn đất, chỉ chăm chú đến cái xô nằm chỏng
trơ trên nền, khuôn mặt nhỏ đó dường như cũng sắp dán xuống nền đất.
Nhìn một hồi, cậu cảm thấy thú vị, sự ngờ vực ban đầu dần bị khuôn mặt nhỏ kia xóa tan. Cậu thấy mình như bị cuốn vào đó.
“Muội đang làm gì vậy?” Ngay khi cô bé nâng chiếc hộp nhỏ dưới chân lên như
nâng niu vật báu, cậu cũng không kìm nổi sự tò mò, bước tới.
“A!” Cái bóng nhỏ nhắn bị giật mình vì một giọng nói từ trên trời rơi xuống,
ngón tay khẽ buông lỏng, chiếc hộp rơi xuống đất, một thứ không rõ là gì từ bên trong nhảy ra, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
“Á! Dế của ta …” Cô bé hoảng hốt kêu lên, cuống cuồng muốn bắt chú dế lại.
“Sao thế?” Cậu chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó rất đỗi đáng thương của cô bé.
“Đều tại huynh cả đấy, đền dế cho ta đi!” Cô xoay người về phía cậu gào khóc như mưa khiến cậu nghĩ trời sắp sập tới nơi.
“Huynh á?” Cậu nhìn cô bé bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, vẫn không rõ mình đã phạm phải lỗi lầm gì.
“Không huynh thì ai? Nếu không phải do huynh đột nhiên lên tiếng làm ta giật
mình thì con dế làm sao chạy mất được!” Cô bé xắn ống tay áo lên, dường
như định đôi co với cậu một trận cho ra nhẽ.
Thu Nhược Trần méo mó dở khóc dở cười.
“Vậy… Huynh bắt một con khác, một con to hơn cho muội là được đúng không?”
Cậu bối rối đành phải dùng giọng dỗ ngọt trẻ con này dỗ dành cô bé. Dù
gì thì — chỉ là đứa bé 5 tuổi thôi mà, như vậy là dàn xếp quá ổn thoả
rồi còn gì.
Ai ngờ… “Không cần, ta chỉ cần con vừa rồi của ta thôi.” Cô bé ương bướng chu cái miệng nhỏ lên với cậu.
Người bình thường gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ cho rằng đứa nhỏ này
cố ý chọc giận họ, khăng khăng đòi theo ý mình bằng được. Nhưng không
biết tại sao Thu Nhược Trần lại không nghĩ vậy.
Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ngang bằng với cô bé. “Có thể nói cho huynh biết vì sao không?”
“Cho dù có to hơn cũng không phải con dế ban đầu, ta không quan tâm huynh
làm thế nào ta chỉ muốn con dế cũ của ta thôi…” Vừa nói mày vừa nhíu
lại, nước mắt chỉ trực trào ra.
Thu Nhược Trần thấy hơi động lòng, một cảm giác khó nói thành lời xiết chặt trái tim cậu.
Cô bé này… rất đặc biệt!
Cô bé chỉ kiên trì với thứ mình muốn, có thể không phải tốt nhất, nhưng là thứ không thể thay thế. Cho dù có tốt hơn tất thảy cũng không thể thay
thế được thứ duy nhất ban đầu.
Có thể là thứ cô bé quyết tâm giữ bằng được thực may mắn biết bao!
Cậu cười dịu dàng “Được, huynh tìm nó về cho muội, nhưng vấn đề là muội có thể nhận ra nó không?”
“Đương nhiên!” Cô bé kiêu hãnh gật đầu: “Nếu huynh thực sự thích một thứ gì
đó, bất kể có biến thành hình dáng thế nào đi nữa, huynh cũng sẽ nhận ra nó!”
Thu Nhược Trần nghiền ngẫm câu nói vừa rồi của cô bé, câu nói
tưởng chừng ngây thơ khi lọt vào tai cậu lại mang một ý nghĩa rất thâm
sâu. “Tiểu nha đầu, huynh sẽ nhớ kỹ những lời này của muội.”
Cậu xoa
đầu cô bé rồi xắn cao tay áo, xách xô nước không còn lại bao nhiêu bên
chân cô bé, “Nào, giúp huynh lấy nước, chúng ta đi tìm hang dế!”
Đã bao lâu rồi cậu không được vui vẻ như vậy?
Chẳng thể nhớ nổi nữa. Sau khi trải qua thời thơ ấu cậu tự nhiên trở nên trầm lặng và khôn ngoan hơn, 15 tuổi, cậu thậm chí lại càng thâm trầm hơn
trước.
Nhưng tiểu nha đầu này lại có thể khiến cậu tìm lại chính
mình. Cậu không còn lạnh lùng, cũng biết cười theo những câu chuyện vui
đùa của cô bé, không tự chủ được mà yêu thương, chẳng tiếc bất cứ giá
nào để nụ cười của cô luôn được rạng ngời.
“Chỗ này, chỗ này! Mau
lên, chỗ này có một cái hang.” Tiếng gọi non nớt nhưng cương quyết vang
lên thúc giục cậu đang bước chậm rì.
Một thân áo trắng thanh nhã phiêu dật bị bàn tay nhỏ giữ chặt, kéo thành nhăn nhúm không nhìn ra nổi.
Nhưng mà, cậu không bận tâm.
“Linh Nhi ngoan, buông tay ra để biểu ca về nhà.”
Hơn nửa tháng nay, bọn họ cùng ăn cùng ngủ, tiểu Linh Nhi dính chặt lấy
Trần Thu Nhược như cái bóng, một tấc cũng không chịu rời. Tình cảm khăng khít chẳng thể phân cách.
Sau cô bé mới biết, dì xinh đẹp mà cô vẫn
gọi chính là thể tử bác cô, là mẫu thân của đại ca. Vậy nên cô phải gọi
đại ca là biểu ca.
Gia đình bác đáng lẽ chỉ định tới thăm vài ngày
thôi, nếu không phải do cô sống chết không chịu cho về thì gia đình họ
cũng chẳng ở lại đây tới nửa tháng.
Linh Nhi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, ánh mắt khẩn khoản nhìn về hướng mẹ mình cầu xin.
“Linh Nhi, thôi đi, chiêu này con dùng quá nhiều rồi.”
“Hu hu… Người ta không cho biểu ca đi đâu!” Giống như một đứa trẻ bị cướp
mất món đồ chơi yêu thích, Linh Nhi gào khóc thảm thiết.
Thu Nhược Trần không đành lòng.
Ngồi xuống, cậu kiên nhẫn dỗ dành, “Linh Nhi đừng khóc, biểu ca rảnh sẽ đến
thăm muội mà.” Cô sẽ phải chờ rất lâu, rất lâu mới được gặp cậu.
Thấy cảnh cô bé cố giữ con trai mình tới cùng, Thu Thuỷ Tâm bèn trêu chọc:
“Nhược Nhi, mẹ thấy nếu con không chịu trách nhiệm cưới người ta về,
Linh Nhi sẽ không bỏ qua đâu!”
“Thế có được không?” Linh Nhi háo hức
nhìn mấy người lớn xung quanh đang nửa cười nửa không, miệng liến láu:
“Muốn, muốn! Biểu ca, người ta muốn lấy huynh, nhất định thế!”
Bởi vì biểu ca rất yêu thương cô, giống như cha đối với mẹ, chuyện gì cũng
thuận theo ý mẹ. Mà mẹ nói, gả cho người ta rồi có thể sớm tối bên nhau, sẽ được người ta thương yêu, vậy tất nhiên cô muốn rồi.
“Việc này …” Mấy ngày qua, đã quen cầu hôn trước đông người nên Thu Nhược Trần không còn cảm thấy ngượng nghịu nữa. Nhưng giây phút này cậu thực sự không
biết phải nói thế nào.
Thấy cậu không nói gì, khuôn mặt nhỏ của Linh Nhi nhăn lại, “Huynh không cần muội nữa đúng không? Hu hu… muội biết rồi…”
“Đừng… Linh Nhi, đừng khóc nữa!” Cậu cuống lên ôm cô bé vào lòng. “Khóc xấu lắm, thế thì huynh sẽ không cần muội thật đấy.”
“Không khóc nữa huynh sẽ muốn cưới muội sao?” Thật kỳ diệu! Nước mắt cô lập tức ngừng lăn, chớp chớp mắt nhìn cậu.
Thu Nhược Trần lấy chuỗi ngọc bội đeo ở cổ ra, “Chờ khi nào muội lớn lên, xinh đẹp thì hãy mang nó tới Phần Dương tìm huynh.”
“Vậy… Vậy nếu muội xấu xí, huynh không cần muội thì muội biết làm sao?”
Cậu cười khẽ, “Vậy muội phải nghĩ cách lừa huynh đồng ý lấy muội!”
“Hi…” Cô cười toe, vùi khuôn mặt còn chưa khô nước mắt vào cổ cậu. “Huynh nhất định phải nhớ muội đấy!”
Nghe thấy chưa? Cô “ra lệnh” cho cậu phải nhớ cô!
Đôi mắt cậu toát lên vẻ yêu chiều, “Được, huynh sẽ nhớ muội!”
“Phải nhớ thật nhiều, thật nhiều!” Cô được voi đòi tiên.
“Được, nhớ nhiều, nhớ thật thật nhiều.” Cậu ngoan ngoãn nghe lời.
“Nhớ bao nhiêu?”
“Muội nói nhớ bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu.”
“Rốt cuộc là bao nhiêu chứ?”
“Nhiều không đếm hết.”
“Nhớ cũng đếm được sao?”
“Nhớ muội thì đúng là không đếm được!”
Câu hỏi căn vặn, câu trả lời bao dung đầy yêu thương, từng câu từng lời bay vút về phía chân trời, nhẹ nhàng lướt qua mười hai năm nhung nhớ …