Uyên Viễn Lưu Trường

Chương 11 :

Ngày đăng: 14:47 19/04/20


“Anh, sau khi tan học em mời anh ăn cơm, chờ em ha.”



Đương ngồi trong lớp học ca chiều, bởi vì tin nhắn đó mà toàn bộ cơn buồn ngủ của tôi mất tăm, tôi nghĩ gần nửa ngày mới dám hồi âm lại: “Không được đâu, anh có chuyện quan trọng rồi.”



Lâu ơi là lâu hắn mới trả lời bằng một câu: “Vậy tốt.”



Lúc sẩm tối khi vừa được tan học, đang lúc tôi định phóng đến căng tin xếp hàng ăn cơm thì bỗng nhiên Tề Duyệt chắn trước mặt, cô ta cười khoa trương như thể muốn xem kịch hay vậy.



Sau khi hình tượng thục nữ sụp đổ, con nhỏ hung hãn này ngày càng tệ hại hơn, nhìn cô ta đi đường thấy hệt như một con sói cái đang phát điên, ấy thế mà đứng cạnh Tề Minh để tuỳ hắn ôm vai lại ra vẻ như người yêu dịu hiền.



Đương nhiên tôi không bao giờ lộ ra vẻ mặt hoà nhã với Tề Minh, nhìn nụ cười chất phác vô hại của hắn, không hiểu sao tôi luôn cảm thấy nó tuyệt đối là cười nhạo.



“Tìm mình?” Tôi hỏi Tề Duyệt.



Cô ta gật gật đầu, cười hì hì nói với tôi: “Mình và A Minh định đi ăn thì tình cờ thấy có người tìm cậu, cho nên mình đến báo cho cậu biết nè.”



“Có người tìm mình? Không phải em mình chứ?”



“Ừ, em cậu chứ ai.”



Đầu tôi vang “bùm” một tiếng, theo phản xạ muốn co giò chạy trốn, ai dè lúc vừa lao ra cửa đã bị một cánh tay chặt đứt đường lui.



“Anh đang làm cái rắm gì thế hử? Nghe em trai tới tìm sao y như gặp phải ma cà rồng vậy?”



“Oé?.....”



Không phải Lưu Uyên hả?



“Sao chú mày lại tới đây.....” Tôi nhẹ nhàng thở phào một hơi, vỗ vỗ bả vai người đối diện, “Đi ăn cơm ha? Anh mời mày.”



“Không cần đâu, em chỉ đến nói cho anh biết một tiếng thôi, em sắp xuất ngoại rồi.”



“Tao phắc!” [1]



Tôi hung hăng trừng nó một cái, không kiềm chế được bắt đầu mắng thô tục, “Mày mẹ nó tới tìm là muốn nói một tiếng hả? Ha ha, thật là nể mặt anh nha! Sắp xuất ngoại à? Cút qua đó thì đừng trở về nữa.”



“Em cũng không định về mà.” Nó vô tội nhún nhún vai, dáng vẻ và giọng điệu như thằng thiếu bị đập, “Hơn nữa, kể từ khi sống với em trai mới, chắc mẩm anh đã sớm quẳng thằng em này ra tuốt Thái Bình Dương rồi.”



Tôi hừ một tiếng.



Đúng vậy đó, chú mày nói trúng phóc.



Tuy rằng Lưu Uyên có khốn thật nhưng cũng không đáng ghét bằng mày.



“Mày đi nước nào? Anh nghĩ mày thích hợp với Nam Cực đó, chim cánh cụt nhất định sẽ rất hoan nghênh mày.”



“Vậy thật sự làm anh thất vọng rồi, em đi Mĩ du học. Là đi cùng với vợ em.”



Vợ? Ai mắt mù rồi mới đem lòng quý mến mày?



“Đúng rồi, cho anh xem hình nè, mỹ nữ à nha.”



Đoạn nó rút ví tiền ra đặt trước mặt tôi, tôi liếc qua một cái thì thấy một tấm sticker to quá mức tưởng tượng.



Thằng em đang đứng cùng một cô bé rất sáng sủa, mặt kề mặt, cô bé kia dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi nó, còn tay kia thì bóp cổ nó kéo lên.



Cả lớp lông tơ sau lưng tôi dựng đứng, cố sức nặn ra nụ cười với cô em dâu tương lai trong tấm ảnh.



“Một cô bé tốt ha...... . Rất xứng với mày......”



Nó thu hồi ví tiền, “Đương nhiên rồi, mắt em có thể nhìn lầm được sao?” Nó nói xong còn nhìn tôi đầy hàm ý.



“Thường Phong.....” Lâu quá không gọi tên nó, cứ thấy không quen thế nào í.




Cho dù ông trời không cho phép, thôi thì cứ để tôi nhận lấy hết mọi tội lỗi đi.



Bởi chính tôi là người đã đẩy hắn vào vực sâu, là do tôi yếu đuối, là do tôi luyến tiếc buông hắn ra, mới kéo hắn vào kết cục này.



Sau lần thúc vào mạnh mẽ cuối cùng, dòng chất lỏng nóng bỏng bắn vào cơ thể tôi, toàn thân tôi run rẩy đến mức hai chân như nhũn ra muốn trượt xuống.



Hắn đúng lúc đỡ lấy tôi, ôm tôi ấn sâu vào ***g ngực mình.



“Thường Viễn, em thích anh, biết không?”



Giọng nói trầm thấp khêu gợi chợt vang lên bên tai, tôi nghe xong thì hai má lại bắt đầu nóng rẫy.



“Biết rồi, mau buông ra để anh đi tắm.”



“Em cũng đi.” Hắn nói xong thì tự nhiên bế tôi vào nhà tắm.



Kết quả, tắm rửa một hồi không biết làm sao mà hắn lại bắt đầu cóc biết quy củ, y như sau khi thổ lộ tình cảm ‘ta đây muốn làm gì thì làm’.



Toàn thân tôi đã vô lực hết cả, bị hắn đặt vào bồn ‘yêu’ thêm một lần làm nước tắm cũng lạnh luôn, đành phải mở nước tẩy rửa lại đợt nữa.



Thằng oắt chết bầm này lại được một tấc muốn tiến một thước, học thành thạo mấy loại hành động xấu xa của tôi trước đây, hơn nữa còn phát huy nó đến mức cực đại.



Cuối cùng tôi chỉ có thể mất mặt bị em trai ôm về phòng ngủ, chân giống hệt như không phải của tôi nữa.



Hắn dịu dàng lau khô thân thể tôi, đắp kín chăn ấm cho tôi.



Sau đó lại tiếp cận nhẹ nhàng hôn hôn hai má tôi, môi dán môi mà cười bảo: “Không ngờ hôm nay anh cuồng nhiệt như thế.”



Canh đúng lúc tôi đương muốn mắng hắn, đầu lưỡi của hắn nhanh như cắt xộc vào.



Kết quả hôn xong tôi cũng quên mình muốn chửi cái gì luôn, chỉ có thể nổi giận trừng hắn toé lửa.



“Đúng rồi, em có vật này muốn cho anh xem.”



Hắn thần thần bí bí lấy một quyển sách trong ngắn kéo ra.



Trên bìa sách chình ình một hàng chữ to khủng bố, 《 Bạn cần an ủi như thế nào 》



Tôi đen mặt, đang định quẳng phứt quyển sách kia đi thì bị hắn ngăn cản.



“Anh đọc đi, em nghĩ sẽ có ích cho anh.”



Tối hôm ấy hắn nằm bên cạnh tôi, kéo tôi vào ủ trong ***g ngực mình.



Cái ôm của hắn ấm áp khôn xiết, tôi cũng lười giãy giụa mà an tâm dựa vào người hắn lật sách đọc.



Thật lâu sau đó tôi mới biết, hoá ra Lưu Uyên vì chuyện của chúng tôi mà nỗ lực hơn tôi nhiều lắm. Không biết từ lúc nào hắn đã sớm trưởng thành, có lý tưởng, có trách nhiệm.



Mà thân làm anh như tôi ngay cả một chút can đảm của hắn cũng không có.



Lời tác giả:



Mọi chuyện bắt đầu được sáng tỏ rồi, hướng tới sự phát triển lý tưởng~



Thật sự có thể kết thúc trước Trung thu, không muốn ngược nữa đâu, cho nên để Lưu Uyên nhanh nhanh tháo gỡ khúc mắc của anh hai thôi, sau đó hạnh phúc bên cạnh nhau~



Tôi thật sự không có ham mê biến thái là ngược diễn viên nha V_V



[cont]



[1] =///= nguyên văn là “thao”, nhưng trong trường hợp này nó cùng nghĩa với “fxxk” nên mình mạn phép đọc trại đi là “phắc” để nó bớt thô tục