V Đại Có Một Bé Chuột
Chương 1 : Ảnh đế xuyên đến thế giới phù thủy
Ngày đăng: 16:47 19/04/20
Năm 1966, hạt Nottingham, Anh quốc.
Diện tích 2165 km2, thế nhưng chỉ có chín trăm triệu nhân khẩu, bất quá con số chín trăm triệu này tuyệt đối chính là tính thiếu một vài nhóm người đặc thù.
Tỷ như —— phù thủy.
Hạt Nottingham là nơi ở mà phù thủy tầng lớp phổ thông của Anh quốc rất ưa thích, dân cư không tính dầy đặc, cũng không quá hoang tàn vắng vẻ. Phía tây có thể dùng dãy Pennine[1] núi đồi trùng điệp để che giấu tai mắt của người khác, phần lớn diện tích còn lại đều là bình nguyên màu mỡ.
Nơi đây cũng chính là khu nông nghiệp trọng yếu của Anh quốc, có thể trồng lúa mạch, khoai tây, củ cải đường. Bên cạnh đó nghề chăn nuôi và làm vườn cũng phát triển không kém.
Ngoại trừ một số ít quý tộc thích xây trang viên xa hoa quý phái đến cơ hồ ngăn cách khỏi thế gian, phần lớn phù thủy đều hướng đến các thành thị lớn, đây mới là nơi định cư lý tưởng của bọn họ.
Nếu có người tỉ mỉ nghiên cứu lịch sử phù thủy, cái loại thói quen thích sinh sống tự do ở những khu vực giáp ranh với Muggle như vậy, từ sau tràng kiếp nạn khủng khiếp vào thời trung cổ đã khắc sâu vào xương cốt bọn họ.
“Bất quá lịch sử chỉ là lịch sử, tuy rằng có độ tương tự nhất định, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để một sự kiện phát sinh hai lần. dù sao xã hội cũng sẽ tiến bộ thôi…. Ôi! Merlin, vừa mới sáng sớm mà ta đã nổi điên cái gì thế này.”
Trong một trang viên nho nhỏ mà người bình thường không thể nhìn thấy giữa Nottingham, có một cậu bé nho nhỏ đáng yêu đang nhìn vào trong gương chỉnh lý quần áo, đồng thời lại vì nét mặt tuyệt đối không phù hợp với tuổi tác của bản thân mà có xúc động làm ra một biểu cảm mặt quỷ.
“May là mình từ sớm đã tranh thủ lấy được quyền lợi có phòng riêng, tại sao gần đây càng lúc lại càng thích lẩm bẩm rồi. Quả nhiên vẫn là có chút buồn bực mà.”
Mái tóc màu rám nắng, đôi mắt nâu nhạt, da thịt trắng noãn, trên thân thể của cậu, tựa như màu sắc gì cũng có chút xu hướng nhu hòa nhợt nhạt, phối hợp với áo choàng đỏ rực bên ngoài, cả người của cậu nhất thời giống như phát sáng vậy.
Khiến cho người ta cảm giác đối phương nhất định chính là một người quan trọng, thoáng cái liền khiến người chú ý.
Vì vậy có thể thấy được cậu bé này đối với sự phối hợp trang phục và tạo hình của bản thân hiển nhiên có không ít tâm đắc.
Một đứa bé tròn trịa non nớt lại có giọng điệu và thần thái như người lớn, kẻ không biết sẽ cười xòa nói là trẻ con thích giả làm người lớn, thật sự vô cùng đáng yêu. Bất quá, sẽ vẫn luôn còn có những khả năng khác… có thể là có một vài sự việc tựa như trọng sinh hoặc xuyên qua đã phát sinh trên người đứa bé này.
Cậu bé tựa hồ rất thích thú với việc lựa chọn hình tượng cho chính mình, từ quần áo đến giày vớ, còn có kiểu tóc, hết thảy đều là đã tốt còn muốn tốt hơn. Đừng hiểu lầm, cũng không phải là trang điểm đến cẩn thận tỉ mỉ, hoặc là khiến bản thân xinh đẹp kinh người, mà là khiến mình thoạt nhìn phù hợp với tuổi tác và tính cách của trẻ con.
“Rất tốt. Tay nghề của mình càng lúc càng tốt rồi.”
Cậu bé trong gương mặc một bộ quần áo hợp người, có thể nhìn ra đã được cắt may tỉ mỉ, thế nhưng phía sau vẫn là có vài chỗ còn hơi xộc xệch, mái tóc đã tận lực chải chuốt chỉnh tề, vậy mà không thể tránh được hai ba lọn không chịu nghe lời, phá hư hình ảnh đẹp đẽ.
Nghe dưới lầu đột nhiên bắt đầu vang lên từng đợt hỗn loạn, cậu bé bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười, “Vẫn cứ như thế.” Ngữ điệu tuy rằng có chút oán giận, thế nhưng đầu mày cuối mắt đều tràn đầy vẻ ấm áp hạnh phúc.
Cậu vỗ vỗ gò má của mình, lộ ra một nụ cười rực rỡ vô cùng sinh động.
Được rồi, là một diễn viên giỏi không nên bị bề ngoài của mình hạn chế, rất nhiều diễn viên có dung mạo xấu xí đều có thể đạt được thành tựu to lớn. Thế nhưng, thứ y muốn cũng không phải là vinh dự, vinh dự đời trước y đạt được cũng là đủ nhiều, y muốn mình có thể đảm nhận nhiều thể loại nhân vật, muốn thể nghiệm nhân sinh muôn màu muôn vẻ khác biệt lại độc đáo, y muốn không ngừng rèn luyện, khiêu chiến kỹ năng diễn xuất của mình.
Nếu như y lớn lên quá thấp bé, có rất nhiều vai diễn sẽ không có duyên phận với y, cho dù y có dùng tiền mạnh mẽ đập vào giành lấy vai diễn, chất lượng của bộ phim cũng sẽ thẳng tắp giảm xuống. Dù cho kỹ năng diễn xuất của y có tốt đến như thế nào, thứ khán giả muốn xem, đầu tiên vẫn là… gương mặt.
Ngươi có thể tưởng tượng được nữ nhân vật chính tươi đẹp rạng ngời lại diễn cảnh thâm tình thân mật với một người đàn ông thấp bé xấu xí sao, thậm chí còn phải đọc lời thoại khen hắn đẹp trai?
Mỗi ngày Peter nằm ở trong nôi đều là dùng tâm tình hậm hực vượt qua, thẳng đến khi y có thể thấy được dung mạo của mình ở trong gương.
‘Cũng thật không tệ nha.’ Tuy rằng nói bộ dạng của một người khi còn nhỏ và lúc trưởng thành sẽ có nhiều khác biệt, thế nhưng có làm sao hẳn là cũng không thể sai biệt thành cái bộ dạng khi bạn tốt của y hóa trang thử vai đi.
Chỉ có hai cách giải thích mà thôi, một chính là Peter Pettigrew nhiều năm làm chuột khiến cho tư thái diện mạo của gã cũng trở nên giống chuột. Hai là, dưới ngòi bút của J. K. Rowling đơn thuần chỉ miêu tả vài từ như tóc hoa râm, nét mặt hèn mọn, thế nhưng bởi vì hiệu quả thị giác khi đứng trước khán giả, tổ phục trang liền khoa trương đến chẳng khác gì một tên hề bẩn thỉu.
Mặc kệ là lý do nào, Vu Nghị đối với bộ dạng bây giờ của mình là vô cùng hài lòng.
“Cũng may mình xuất thân từ ngôi sao nhí, trong lúc còn nhỏ cũng quay không ít phim ảnh… nếu không có bao nhiêu người có thể nắm chắc một đứa trẻ phải có bộ dạng như thế nào chứ.”
Chít chít.
Một con chuột tròn trịa màu nâu lá cọ chạy đến bên cạnh Vu Nghị, hiện giờ nên gọi là Peter, nó dùng móng vuốt chỉnh sửa lại bộ lông của mình một chút, sau đó mới nhảy lên người chủ nhân cọ cọ.
“Jerry, buổi sáng tốt lành.” Đặt con chuột nhỏ đáng yêu vào trong lòng bàn tay, Peter nhắm mắt lại tựa như đang chuẩn bị chuyện gì, đợi đến khi y mở mắt ra lần nữa thì đôi mắt vốn có màu nâu nhạt đã biến thành màu vàng rám nắng, thậm chí còn có một luồng quang mang nhợt nhạt lưu động trong mắt y. Mà đồng dạng, thứ ánh sáng kia cũng đang không ngừng chuyển động trong trong mắt của chú chuột nhỏ.
Một người một chuột thoạt nhìn giống như là đang trò chuyện vậy.
“Hiểu không?” Ánh sáng rút đi, con chuột nhỏ nỗ lực hướng về phía chủ nhân gật gật cái đầu tròn vo của mình, móng vuốt bé tí còn vỗ vỗ lên ngực hai cái, hiển nhiên là bộ dạng bảo đảm sẽ làm tốt.
Sau đó nó nhanh nhẹn nhảy lên vài cái, thoáng chốc đã chạy ra phía sau hoa viên, nơi đó còn có một đoàn chuột nhỏ giống nó, đang xếp hàng chỉnh tề giống như một đội quân chờ đợi mệnh lệnh.
Sau khi Jerry đến nơi liền ngẩng đầu ưỡng ngực chít chít một tràng với đám bạn tốt của mình, sau đó cả đội quân chuột liền lập tức giải tán. Mệnh lệnh của Peter đối với Jerry chẳng khác gì thánh chỉ, lại thông qua một đám tiểu tử này, từng tầng từng tầng lan truyền ra ngoài.
—————–
1/ Dãy Pennine: Nguyên văn của tác giả là ‘奔宁山脉’, mình dùng gg dịch sang tiếng Anh thì được kết quả như trên, thế nhưng không tài nào tra cứu được phía tây của hạt Nottingham có thực sự tồn tại dãy núi nào hay không, nếu có thì tên là gì. Nếu bạn nào có thêm thông tin xin phiền báo cho mình biết để mình chỉnh sửa. cúi đầu
2/ Sweetie: Nguyên văn tác giả dùng từ ‘bảo bối’, thế nhưng bối cảnh ở đây là phương tây, mình mạn phép sửa thành sweetie cho nó hợp văn cảnh.