V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 52 : Cùng ăn tối

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


Peter vừa hôn Voldemort xong liền quay người rời đi, chỉ là không được hai bước sắc mặt thoáng cái liền trắng.



Thứ nhất là do tập quán bảo thủ đời trước của người Trung Quốc mà y đã quen thuộc, thứ hai cái loại sinh hoạt đi đâu cũng gặp được phù thủy này bất quá chỉ vừa mới xuất hiện trong nhận thức của y không được một năm.



Vì thế khiến cho Peter hoàn toàn quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.



Chính là cái thứ tặng phẩm cực kỳ không có trách nhiệm địa phủ đã vứt cho y, cái kỹ năng cấp B kỳ quái, cái nguyên nhân khiến cha mẹ y lo lắng đến mức từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu đốc thúc y đi tìm một bạn gái Muggle.



Cái hôn của y, chết tiệt, sẽ khiến cho ma lực của phù thủy trở nên hỗn loạn, thậm chí là lập tức bạo động!!!



Chết tiệt, lúc diễn xuất cũng không cần quan tâm cái này, mà trong những vở kịch ‘chơi đùa’ trong trường vẫn chưa đến lúc có những tình tiết thân mật như vậy… thế nên y đã hoàn toàn quên mất cái kỹ năng gây chuyện kia.



Mà Voldemort lại là một phù thủy từ đầu đến cuối đều có ma lực ổn định, đồng thời còn có năng lực quan sát cường đại ít người bị kịp.



Bất quá…



Lỗ tai lặng lẽ dựng lên, phía sau tựa hồ không có động tĩnh gì, y chỉ đành giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh mà tiếp tục đi tìm đạo diễn trấn an đối phương. Thế nhưng trong quá trình còn không ít lần bớt thời gian quan sát Voldemort.



Chỉ thấy người này tựa hồ có điểm hoảng hốt (Khi nhận ra Peter cũng không khỏi khẩn trương), sau đó lại mỉm cười gật đầu với y, rất bình thản tiến về phía Eileen trao đổi gì đó.



Peter thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thành công trấn an đạo diễn, thậm chí còn thuận tiện xin phép đối phương cho mình nghĩ một buổi.



Tuy rằng lịch quay chụp của Peter rất chặt chẽ, thế nhưng cũng không chịu nổi năng suất của y quá cao. Hầu như những phân cảnh y diễn đều chưa phải quay lại lần nào, mà cái thành tích này cũng khiến cho không ít diễn viên trưởng thành xấu hổ không thôi. Vì vậy, nếu cứ dựa theo tiến độ này mà quay tiếp, bọn họ thậm chí còn có thể sẽ hoàn thành sớm hơn dự tính, thế nên thỉnh thoảng cho phép Peter nghỉ ngơi một buổi cũng không phải chuyện gì quá đáng.



Giáo sư của người ta đã đến tận đây thăm học sinh, còn giúp được một chuyện không nhỏ, Peter muốn mời giáo sư của mình ăn bữa cơm tối làm sao lại có người dám cản trở chứ.



Vả lại đạo diễn cũng cảm thấy, đêm nay không chừng nên để cả đoàn phim thả lỏng một chút, dù sau cái phân đoạn này cũng đã quay xong rồi, bọn họ cũng nên chuyển qua một phân đoạn mới thôi.



Mà Peter còn đang tính toán… lực sát thương trong nụ hôn của y.



Dù sao cái kỹ năng này cũng chỉ là cấp B chứ không phải loại tuyệt chiêu cấp S, hiển nhiên trình độncũng là có hạn



Lần trước theo sự trắc nghiệm của cha mẹ, muốn khiến cho ma lực của một phù thủy thành niên bạo động, y cần phải hôn nồng nhiệt (miệng đối miệng) mười giây.



Lực ảnh hưởng khi hôn lên môi là lớn nhất, những vùng da khác không quá nhạy cảm, nếu cách một lớp vải vóc mà nói thì cơ hồ không có hiệu quả.



Sờ sờ môi mình, son môi trơn bóng và máu nhân tạo khô quắt, cảnh quay kế tiếp nhân vật của y sẽ chịu một chút chấn thương. Cảnh quay này là do đạo diễn lâm thời thêm vào chứ trong kịch bản vốn không có, chỉ là đạo diễn cho rằng nếu trong bộ phim mà nhân vật chính gần như được diễn giải hoàn hảo này có thể quay được vài cảnh bộc lộ sự yếu ớt của thiếu niên, để cho người hâm mộ có thể hồi tưởng một chút về hình ảnh kinh điển của vương tử Raphael  chính là một chuyện cực kỳ thú vị. Thế nên, hiện tại y mới phải dùng hình tượng đôi môi lem máu chạy đi khắp nơi.
“… … Thầy biết được ai là người của Hội Phượng Hoàng sao?” Thực sự rất có cảm giác của phim nội gián mà.



“Tự nhiên không thể biết hết, bất quá một người cũng không biết thì là chuyện không thể, hơn nữa mâu thuẫn của ta và Dumbledore hiện giờ vẫn chưa bạo phát hoàn toàn, trong đội ngũ của song phương có vài kẻ nằm vùng cũng không phải việc lạ lùng gì. Nghĩ đến Dumbledore hiệu lệnh Hội Phượng Hoàng làm ra động tác lớn như vậy, thứ nhất là do đã vô cùng sốt ruột rồi, thứ hai có thể do muốn đánh cỏ động rắn ép ta phải tỏ rõ thái độ chứ không phải cứ im ỉm như vậy, khiến cho bọn họ không biết chỗ phòng bị.” Cái này cũng đích thật là một lý do, bất quá nếu không phải vì Peter, Voldemort thật ra càng thích thú ngồi trong trang viên của mình nhìn Dumbledore bận trước bận sau nhưng vẫn là công dã tràng.



“Ta liền đem mọi việc ném cho Abra rồi ra ngoài một chút, sau đó lại nghĩ đến, Dumbledore cho dù có tìm thế nào hẵn là cũng không tìm được đến chỗ của em đi.”



Lại dùng biểu tình hoài niệm nhìn ra phía ngoài, “Con đường này ta cũng đã lâu không trở lại. Nhớ năm đó, việc có thể đi vào nhà hàng này ăn một bữa cũng chính là mộng tưởng của ta.”



Nói nhảm! Ngươi năm đó căn bản không có tư cách xuất hiện ở những khu vực này, vì muốn kéo gần khoảng cách với đối tượng, Hắc Ma Vương đúng là không từ thủ đoạn nào.



Thủ đoạn hèn hạ cũng là thủ đoạn, chỉ cần dùng tốt là được, quả nhiên sau khi Peter nghe Voldemort nói như vậy thì cao hứng hơn hẳn. Vị Hắc Ma Vương nào đó liền nhân cơ hội biểu thị muốn lưu lại thêm vài ngày, hy vọng vị học sinh tốt này có thể thu lưu hắn, hắn một bên có thể trở về chốn cũ thăm thú, một bên lại có thể đi xem cái gọi là điện ảnh mà Peter vẫn thường treo bên miệng. Tốt nhất là thưởng thức được cái gì gọi là ‘Vương tử Raphael’ khiến gần như một phần ba học sinh trong Hogwarts đều trở nên điên cuồng.



Peter đương nhiên rất cao hứng mà đồng ý, Voldemort cũng từ trong thần thái cao hứng của đối phương mà thành công tìm được lộ tuyến chiếm đóng.



Nhớ lại bữa cơm này là dùng bài tập hè để đổi lấy, còn có cái hôn lên mặt kia…



‘Nếu như ta có thể lo liệu xong thủ tục để Peter có thể sử dụng pháp thuật trong kỳ nghỉ, liệu có phải ta sẽ được phần thưởng còn lớn hơn nữa không?’ Voldemort vừa định mở miệng kiến nghị liền phát hiện Peter biến sắc.



“Peter?”



“Là gương hai mặt, Severus liên lạc.” Mà bây giờ trên tay y không có vật gì dùng để che chắn, nếu trực tiếp đem gương ra soi thực sự quá… đồng bóng. Bất quá vấn đề này đối với Voldemort lại không là gì cả.



Đũa phép cũng không cần dùng đến, trên tay Voldemort đột nhiên xuất hiện một tấm thiệp mời đưa cho Peter để che đậy kính hai mặt, hắn còn bước đến ngồi xuống bên cạnh y đánh lạc hướng tầm nhìn của người khác. Đương nhiên, một cái thần chú xem nhẹ là không thể thiếu được.



“Sev? Chuyện gì? Có ký giả tìm đến nhà hàng sao? Yên tâm, chúng ta có thể từ lối Vip rời đi. Nếu thực sự có phát hiện cứ nói giáo sư là chú họ của tớ.” Nếu nói là giáo sư thì khó tránh khỏi đám phóng viên sẽ hỏi là trường học nào, chuyên môn nào. Xem, y là có bao nhiêu nhìn xa trông rộng.



“… …” Đây là “chú họ” đang bị đã kích.



“Cũng không phải ký giả. Tớ còn lo cậu bị Muggle chặn đường sao? Áo tàng hình cậu mang theo cũng không phải đồ rẻ tiền, hơn nữa còn có …giáo sư ở đó.” Severus lại nghĩ tới mình vừa rồi đã bị ai dọa tới nín thở. “Chuyện nghiêm túc, vừa rồi có vài phù thủy đến đây, tuy rằng họ mặc trang phục của Muggle thế nhưng thật sự là phù thủy. Bọn họ nói rõ muốn tìm cậu, thoạt nhìn không giống người bình thường. “



Peter nhìn người bên cạnh, Voldemort lắc đầu.



“Còn có đầu mối khác sao?”



“Fowler cảm thấy tiếng Anh của bọn họ có chút hơi cứng, có vẻ giống như… giọng Đức.”