V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 69 : Ma lực hỗn loạn

Ngày đăng: 16:47 19/04/20


“Anh đương nhiên là không có gì không làm được, nhất là trên những phương diện không thể để cho người khác biết.” Người yêu nhà mình trở về, Peter tự nhiên vô cùng cao hứng, còn nhiệt tình dâng ra một nụ hôn. Sau đó tự nhiên là kéo người ngồi xuống cùng nhau trò chuyện vài câu, nhất là về kế hoạch của y.



“Một suy nghĩ thú vị như vậy, Abra nhất định sẽ thấy hứng thú.” Voldemort nhớ lại vài việc ngày xưa từng nghe nói.



Abraxas trên căn bản là một Malfoy không đáng tin cậy, từ khi còn bé đã có không ít suy nghĩ bay bổng.



Đám người Muggle nhiều như vậy, đó tuyệt đối chính là một đám galleon sống. Thế nhưng y lật không ít những thứ trong tay mình ra xem rồi lại chán ngán phát hiện, nhà Malfoy có đầy đủ những thứ khiến cho cả giới phù thủy đều điên cuồng, thế nhưng nếu đem đến chỗ của Muggle lại không bán được.



Đầu tiên, những thứ gì đó có mang theo pháp thuật là không thể bán, đường đường là người thừa kế của nhà Malfoy (năm ấy Abraxas còn nhỏ), không chỉ đầu tư trục lợi vật phẩm phi pháp mà còn bán cho Muggle. Chuyện này so với đám pháp thuật ăn no không có việc gì làm thích tạo ra một ít đồ vật có thể thu nhỏ hoặc thay đổi hình thái bán cho Muggle xem như trò đùa rốt cục có cái gì khác nhau.



Thứ hai, những thứ Muggle không có cũng là không thể bán. Ví dụ như thảm trải dệt từ bờm của thú một sừng, giày da rồng, y phục từ da giao… những thứ này ở giới pháp thuật đều là vật phẩm đắt đỏ, thế nhưng nếu bán cho Muggle…



Bọn họ có nhận ra không! Có nhận ra không!



Hơn nữa những thứ này vốn là không thể sản xuất số lượng lớn, chỉ bán một chút gì đó ra ngoài thì nhìn chẳng khác gì nhà Malfoy thiếu tiền tiêu phải bán đồ trong nhà vậy.



Giới phù thủy còn có một loại tài sản vô cùng phong phú, chính là lương thực. Những thứ này đều được nắm giữ trong tay quý tộc, dùng ma thuật và gia tinh để tiết kiệm sức lao động, phần lớn thực vật và súc vật lấy thịt đều được nuôi trồng như vậy.



Chỉ bất quá… những thứ này cũng không thể bán được. Giao dịch với số lượng ít quá phí nhân lực, nhà Malfoy cũng chỉ có vài người như vậy, ngươi dù sao cũng không thể để Abraxas tự vác mấy túi gạo đi bán chứ? Nếu gia dịch nhiều, như vậy đối phương nhất định phải đem tổ tông mười tám đời của ngươi điều tra cho rõ ràng.



Còn cái gì mà giấy phép sở hữu đất, giấy phép nuôi trồng, giấy chứng nhận hàm lượng nông dược, giấy giám định chất lượng sản phẩm, chứng nhận vệ sinh an toàn….



Nếu như là động vật, còn phải có giấy chứng nhận phòng dịch, giấy chứng nhận giống gia súc…



Hàng loạt loại giấy tờ và thủ tục đủ khiến người ta phát điên, xui xẻo hơn chính là, nếu như muốn làm giả còn phải giả lập một bộ hồ sơ ở những ban ngành tương quan, đề phòng có người kiểm tra đối chiếu.



“Loại chuyện như vậy một Malfoy làm sao có thể hạ mình đi làm.” Tạo bằng chứng giả khắp nơi gì gì đó.



“May mà ngài ấy không có nhất thời nổi hứng đi làm mấy thứ chứng từ này.” Trong mắt Peter lóe lên một tia đồng tình. “Cho dù ngài ấy có làm được toàn bộ, bất luận giấy chứng nhận này là thật hay giả, ngài ấy cũng không có khả năng đem lương thực bán đi… Nông trang của các người hẳn là thuộc diện trường kỳ phong tỏa phải không?”



“Không sai.” Những thứ nông trang tương ứng và gì đó, Voldemort hiển nhiên cũng có.



“Sau khi thu hoạch xong hẳn là đều giao cho người làm hoặc gia tinh đóng gói, thu nhỏ lại, trực tiếp vận đến cửa hàng.” Nếu có thừa lại sẽ cung cấp cho những trang trại chăn nuôi sinh vật ma thuật (tỷ như trạm nghiên cứu rồng Rumani), nếu vẫn còn thừa sẽ tiến hành bảo tồn để đề phòng bất ngờ. Đến khi hết hạn, những lương thực dư thừa kia nhất định sẽ được dùng pháp thuật khiến cho nhanh chóng phân giải, dùng để bồi bổ đất đai.



Trải qua mấy trăm năm, sản lượng lương thực có bao nhiêu trong lòng mọi người đều có con số. Chỉ cần không quá lãng phí là được rồi.



“Đúng…”



“Các người chưa bao giờ làm đường đi, nếu như Muggle lái xe vận tải đến mua lương thực, các người định để bọn họ đến nông trang như thế nào?” Không có đường chạy xe, chẳng lẽ dùng đòn gánh vận chuyển đến sao?



Cái gì? Dùng mà thuật? Ta van ngươi, xe vận tải lương thực đều là dạng xe container trọng lượng chuyên chở tính bằng tấn, dùng ma thuật nhổ hết cây cối làm bằng mặt đất thì sao? Có bao nhiêu xe có thể tiến vào.
“Được rồi.” Voldemort dùng thanh âm khàn khàn kháng nghị, cảm giác ma lực hỗn loạn này tuyệt đối không dễ chịu.



“Em cũng cảm thấy khúc dạo đầu đến đây là được rồi.” Hai người đều đã chìm sâu vào kích động, trạng thái đều là giương đao tuốt kiếm. Ngón tay của Peter cong lên, một lọ dung dịch sềnh sệch màu hồng gì đó từ phía xa bay đến.



Peter mở lọ ra, dùng dung dịch bên trong dùng lên cơ thể đã in đầy dấu hoa mai đỏ thẩm của người nào đó, từ trên nhìn xuống, quả thực giống như một bức họa mỹ lệ.



“Ý tứ của ta không phải như vậy.” Sắc mặt của Voldemort đã đen đi.



“Thế nhưng ý tứ của ta chính là như vậy.” Bàn tay lại vuốt qua một bộ vị nào đó, đổi lấy cái hít sâu của đối phương, ngón tay mang theo dịch thể trơn trượt kia càng hướng về phía sau… “Tuy rằng những lời này có chút quái đản, bất quá vẫn là nên nói. Em sẽ không để anh bị thương…”



——————– Đã qua một đêm dài ——————–



“Sớm.” Người nào đó tinh thần sảng khoái.



“… …”



“Anh thấy có hài lòng không? ” Peter biểu diễn vóc người của mình.



“… …”



“Tối hôm qua anh rất nhiệt tình, xem ra kỹ thuật của em cũng không tệ.”



“… …”



“Em có thỏa mãn được anh không?”



“… …”



“Sáng nay em không có lớp.” Peter thoả mãn hôn lên môi Voldemort, hai cỗ thân thể trần trụi lần nữa dây dưa cùng nhau. “Lại làm một lần được không, dù sao đã có định luật đêm tân hôn không thể dậy sớm… Này, phản đối vô hiệu.”



“… …”



——————-



Tác giả có lời:



Nói thế nào đây… bàn tay vàng rốt cục cũng có tác dụng cụ thể…



Ngay cả ta cũng cảm thấy cảm động.