V Đại Có Một Bé Chuột

Chương 78 : Kết cục

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Hai người đều đã là ‘vợ chồng già’ rồi, tự nhiên không có cái gì ngượng ngùng xấu hổ.



Trên thực tế, tình cảm này hai người đã quen đến mức không thể nào quen hơn được nữa.



Đồng thời, cũng có một phần chờ mong thấp thỏm.



Ai cũng có sự tin tưởng riêng, nhưng rồi ai lại không có đủ lòng tin. Cho dù là Voldemort cũng không chắc được tiếp theo sẽ xảy ra tình huống gì.



Cho đến khi hai người cởi sạch quần áo ngã xuống giường, Peter hơi thấp thỏm hôn lên… trạng thái này thực sự có chút giống khi cầm bài thi của giáo viên phát xuống len lén xem điểm.



“Làm sao?”



“Thành công.” Tuy rằng là câu trần thuật, thế nhưng trong đáp án cũng không khỏi mang theo chút nghi vấn, ngay cả bản thân cũng có chút không dám xác định.



Giống như một người đã mua vé số sốt 18 năm vẫn không trúng, đột nhiên được báo cho mình trúng độc đắc. Chuyện này luôn có chút… không đáng tin nha.



Mà Peter cũng có một chút tâm tình đồng dạng, vì vậy lần này đôi môi đã không còn là tiếp xúc nhẹ nhàng mà đổi thành một nụ hôn thâm tình nồng nhiệt.



Đợi đến khi phản ứng kịp, hai người trên giường đều đã chìm vào trạng thái. Đương nhiên, tứ chi đều đặt ở những vị trí điển hình để phản công hoặc chống phản công.



Voldemort hiện tại đã là xưa đâu bằng nay, trong lúc chìm vào nụ hôn đến quên hết tất cả hắn đều không quên đưa cơ thể của mình vào tư thế chính xác chuẩn bị tấn công và kềm chế người đối diện.



“Nguyên lý là cái gì?” Peter cũng rất hiếu kỳ, hắn rốt cục làm sao làm được? Hơn nữa lúc Voldemort đè lên người hắn còn thi triển một thần chú không đũa phép nho nhỏ, hiển nhiên là điểm mấu chốt.



“Em không phát giác sao? Khi em chạm vào môi mình sẽ không bị bạo động.”



Lúc Peter chạm tay vào môi hoặc khi bất giác mím môi, đây kỳ thực đều phù hợp với định luật môi tiếp xúc với da thịt. Thế nhưng bản thân Peter sẽ không phải chịu tình trạng ma lực bạo động.



Dù sao kỹ năng đặc biệt cũng không thể làm hại chính bản thân mình nha. Nếu như Peter phát hiện điểm then chốt này y nhất định sẽ nghĩ đến, cái kỹ năng này còn biết nhận thức DNA nha.



Thế nhưng Voldemort là phù thủy, tuy rằng lúc nhỏ được sinh ra ở giới Muggle cho đến tận 11 tuổi mới bắt đầu học hỏi những pháp thuật chính thống của phù thủy. Chỉ là trong suy nghĩ của hắn tuyệt đối không thể có những thứ như DNA gì đó được.



Hắn vẫn cho rằng cái năng lực đặc biệt này của Peter là một kiểu biến dị khi thức tỉnh huyết thống sinh vật ma pháp, cũng có thể là nguyền rủa hoặc các loại cấm chú nào đó. Thế nên, Peter sẽ không khiến cho ma lực của bản thân bị bạo động.



Vấn đề nhất định xuất hiện trên dao động ma lực.



Định luật này cũng giống như mỗi phù thủy đều có đũa phép khác nhau, ma lực của bọn họ cũng là có một không hai. Nếu dựa theo khoa học giải thích, đây là một kiểu vân tay đặc trưng của giới phù thủy.



Đương nhiên, vân tay thì chỉ cần ấn lên một tờ giấy là có thể nhận diện, dao động của ma lực lại giống như gợn sóng khi ném một viên đá xuống mặt nước, không hề dễ dàng để có thể nắm rõ. Vì vậy giới pháp thuật cũng không có mấy người có thể làm giả dấu vết pháp thuật của một người khác.



Thứ duy nhất có thể khiến người ta biến đổi chính là thuốc đa dịch, loại ma dược thần kỳ này có thể khiến cho người ta biến đổi hoàn toàn thành một người khác trong vòng 2 giờ đồng hồ.



Thế nhưng nếu như Voldemort dùng gương mặt của Peter đè ngược Peter trên giường, không cần nghĩ cũng biết đối phương sẽ trưng ra biểu tình sét đánh như thế nào. Y tuyệt đối sẽ uyển chuyển biểu đạt rằng đêm nay bề bộn nhiều việc, chúng ta chia giường ngủ…



“Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này, dao động ma lực của ta sẽ tương đồng với ngươi.” Theo lý lẽ đó, cái kỹ năng kia sẽ ngầm chấp nhận rằng Voldemort cũng là ‘bản thân’, vì vậy không tạo ra ảnh hưởng gì.



Bất quá cái này cũng chỉ là trên tính toán, rất có thể Voldemort hao hết công sức làm ra được nhẫn, thế nhưng đến khi sử dụng lại không có kết quả.



“Hiện tại rốt cuộc cũng tìm được cách giải quyết.” Người nào đó yên tâm lấn tới. “Em thực sự là nỗi dằn vặt mà Merlin ban cho ta.”



Voldemort có cảm giác vô cùng thành tựu mà chuẩn bị hưởng dụng bữa tiệc lớn chưa bây giờ bắt được. Thuận tiện cũng học theo những kẻ phản diện chuẩn bị kết liễu anh hùng, nói nhiều thêm vài câu.


“Ồ?” Ánh mắt của Peter cũng sáng lên ‘liên quan đến sinh mệnh’ sao.



Trên thực tế, nhìn Draco nhà Malfoy và đứa trẻ của Lupin kia, còn có tình cảnh các cặp nam nam bên cạnh đều đã có con cái, y làm sao không muốn mình cũng có một đứa con chứ. Chỉ là nếu muốn Voldemort sinh, vị kia tuyệt đối không vui, vì phòng ngừa Peter táy máy tay chân, công tác phòng ngừa của Voldemort có thể nói là dày đặt không một kẽ hở.



Tiếp theo là đến phiên Peter xoắn xuýt. Y so với Voldemort chỉ sợ càng nhiều hơn một tầng chướng ngại tâm lý, dù sao đời trước của y vẫn luôn giữ vững thường thức ‘đàn ông không thể sinh con’, thế nên hai người vẫn cứ kéo dìa đến bây giờ. Phỏng chừng sau vài năm Peter còn có thể cân nhắc một chút, thế nhưng đó lại là chuyện của vài năm sau.



Bất quá bây giờ…



“Dĩ nhiên, yên tâm, quan hệ của chúng ta ai với ai chứ. Tâm tư của chú chúng cháu đương nhiên hiểu.” Cặp sinh đôi cực kỳ tinh quái đưa ra một cái vòng tay. “Chúng cháu đã ngụy trang rất tốt, chỉ cần đối phương mang lên tay sau đó có hành vi thân mật, dù cho….”



Lại một đợt liếc mắt ẩn ý.



“Vị trí thế nào, người mang thai vẫn là đối phương.”



“… … Tin cậy không?” Kỹ thuật của cặp sinh đôi dưới sự ảnh hưởng và chỉ đạo khổng lồ của nhóm kỹ thuật, từ sớm đã không thể mang ra so sánh với nguyên tác, thế nhưng y vẫn muốn hỏi nhiều thêm một câu.



“Đương nhiên tin cậy. Tất cả sản phẩm của chúng cháu đều đã qua thí nghiệm thực tế.” Hai người đồng thời lộ ra vòng trang sức trên tay mình, biểu tình cực kỳ đắc ý. “Chúng ta đều đã thử rồi, George mang thai sớm hơn cháu một tháng.”



“… Cám ơn.” Tinh thần thực nghiệm này vĩ đại đến thế nào chứ. “Đợi đến khi phu nhân Weasley biết chuyện, ta nhất định giúp hai đứa một tay.” Hỗ trợ nói vài câu hữu ích.



“Thật là cám ơn chú quá “



——————-



“Tặng quà cho anh.”



“Em nhiệt tình như thế khiến ta cảm thấy có mùi vị âm mưu.”



“Vậy anh có tiếp tục hay không?”



“Đương nhiên tiếp tục.”



Hai tháng sau…



“Điều này sao có thể!”



“Ma thuật vẫn luôn tiến bộ. V, anh phải phát triển cùng thời đại.”



“Điều này sao có thể!”



“Cẩn thận, coi chừng động thai.”



“Điều này sao có thể!”



“Anh thích con trai hay con gái?”



“… …” Hiện tại đều đã mang thai rồi, còn có thể nói thế nào nữa. “Con gái.”



“Em cũng vậy, bất quá đáng tiếc là em đã nhờ phu nhân Weasley xem rồi, với kinh nghiệm phong phú của bà ấy, bà ấy cho rằng cái thai này là con trai. Sau này chúng ta lại sinh một đứa là được.”



“Peter Pettigrew!”