Vài Lần Hồn Mộng

Chương 16 :

Ngày đăng: 16:35 19/04/20


Hôm sau.



Lúc Nhược Nhất tỉnh lại trời đã sáng rồi.



Đêm qua tuy rằng đã trải qua một việc nguy hiểm, nhưng không nghĩ được nàng lại ngủ rất sâu. Tựa như ngủ trên giường êm đệm ấm, ngay cả một giấc mơ cũng không có, lâu lắm rồi nàng mới được ngủ ngon như vậy, làm cho nàng có chút không quen.



Nàng vừa quay đầu thì đã nhìn thấy Thiên Tố suy yếu đang nằm hôn mê như cũ.



Bị thương nặng như vậy, muốn hoá lại hình người chắc cũng cần một khoảng thời gian. Ít nhiều gì vị thiếu hiệp này cũng hảo tâm lấy ra thuốc cầm máu chữa thương, nếu không, đối với vết thương chảy máu đầm đìa như vậy Nhược Nhất cũng không biết phải làm sao.



Nói tới vị hắc y thiếu hiệp này_ lúc này hắn vẫn còn đang ngủ! Dựa thân cây ôm kiếm, từ ngày hôm qua tới giờ động tác của hắn vẫn giữ nguyên như cũ.



Không phải đều nói hiệp khách đến rồi đi xuất quỷ nhập thần hay sao? Nàng cứ tưởng sáng nay thức dậy sẽ không nhìn thấy người hắn ở đây nữa chứ.



Nhược Nhất tò mò đánh giá hắn vài lần, thoạt nhìn không giống tu tiên, lại càng không giống yêu quái. Tuổi còn trẻ, bằng một thân võ công như hắn có thể đi ra ngoài hành hiệp giang hồ, nhất định là thân thủ phi phàm. Hơn nữa, hắn còn có ơn giúp nàng cứu một tiểu yêu quái, ở Cửu Châu bây giờ, người như vậy rất là hiếm có đó……



Giống như nhận thấy có người đang đánh giá mình, đôi mắt đen của vị thiếu hiệp bỗng nhiên mở ra, không có ánh mắt mông lung của người mới thức giấc, đôi mắt một mảnh trong suốt minh mẫn, hắn bắt gặp ánh mắt của Nhược Nhất, tựa như chim ưng theo dõi con mồi.



Nhược Nhất ngẩn ra, ánh mắt có chút xấu hổ đảo:” Ngươi…….Ngươi dậy rồi à. Chúng ta chia tay ở đây thôi. Hồ yêu này ta mang theo, trước kia ta cũng có nuôi qua hồ ly, đối với tập tính và thói quen của bọn chúng cũng có biết chút ít, sẽ không làm phiền ngươi nữa. Hôm qua, cám ơn ngươi đã cho thuốc trị thương.”



Nói xong xem mình còn quên gì hay không rồi cẩn thận ôm Thiên Tố rời đi.



Từ nãy tới giờ, vị thiếu hiệp cũng không nói qua một câu nào cả.



Nhược Nhất vốn tưởng rằng nàng cùng hắn tựa như hạt cát trong sa mạc không cẩn thận bị gió thổi lại cùng một chỗ, thời gian gặp nhau ngắn ngủi, cuộc đời này về sau cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.



Cũng không nghĩ đến…….



Nhược Nhất nhịn không được lại liếc mắt về phía sau một cái.



Hắn đi ở đằng sau, khoảng cách không xa cũng không gần, tựa như đi cùng đường với người xa lạ. Nhược Nhất một phen lo trái lo phải, cuối cùng nhịn không được, thả chậm bước chân, chậm rãi đi cạnh hắn.




Quý Tử Hiên nhíu mày, không nói gì.



Mạc Mặc dẫn Quý Tử Hiên ngồi trên giường của mình, sau đó lôi một cái túi bên mình ra. Nhìn thì như túi áo bình thường thôi, nhưng nó cũng là một loại vu tên là túi Càn Khôn, bề ngoài nhìn nhỏ xinh, kì thực bên trong có thể để đủ thứ đồ vật này nọ.



Mạc Mặc tìm kiếm một hồi bên trong, rốt cục cười vui mừng, mang một gói to ra, miệng lẩm nhẩm mấy câu pháp chú, lập tức một cỗ đàn hương cầm đen tuyền xuất hiện tại trong sảnh.



Quý Tử Hiên hơi hơi nhíu mày, vừa rồi hắn cảm giác gió nhẹ thổi bốn phía, dòng khí quanh thân chuyển động một cách kì dị, thực rõ ràng là có người thi chiển pháp thuật, thế nhưng lực lượng lại rất kì quái, giống như trong không khí không ai hay biết phá ra một cái động.



Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn liền nghe thấy Mạc Mặc giống như hiến vật quý nói: “Nghe cho kỹ, muốn được  ta – Mạc Mặc tiểu thư tự mình biểu diễn thế nhưng không dễ dàng.”



Muốn xem nữ tử này định dở trò gì mới. Hắn lẳng lặng ngồi ngay ngắn, chờ nàng đem lại cho hắn một sự ngạc nhiên thích thú.



Mạc Mặc ấn dây đàn một chút, cái loại nhạc khí này đánh lên nghe khác với âm điệu ở nơi đây nên nhất thời hấp dẫn Quý Tử Hiên, hắn không khỏi thưởng thức đến nhập thần.



Mạc Mặc đàn chính là khúc nhạc đấu bò của Tây Ban Nha. Làn điệu trào dâng, giai điệu mạnh mẽ, tựa như nàng cứng cỏi như thế, làm cho người ta khó khống chế. Quý Tử Hiên lẳng lặng nghe, khoé môi vẫn hàm chứa nụ cười nhợt nhạt.



Đàn xong một bản, Mạc Mặc thở phào một hơi hỏi: “Như thế nào?”



Quý Tử Hiên trầm ngâm: “Khúc nhạc này cực kỳ sôi động, tràn đầy không khí chiến đấu, ẩn chứa sát khí, Mạc cô nương đàn bản này cho ta nghe là có ý gì?”



Mạc Mặc vừa lòng cười, nếu nàng là người của thế giới này, nói không chừng rất có thể sẽ coi trọng nam tử này, cơ trí mà dũng mãnh, chỉ tiếc……..Nàng áp chế tâm tư không thuần khiết của chính mình, nói: “Đại cung chủ Quý Tử Hiên, ta muốn mê hoặc ngươi, làm cho ngươi quỳ gối xuống dưới chân ta……..Đây chỉ là khúc nhạc tuyên chiến dạo đầu thôi.”



“Vậy sao?” Quý Tử Hiên rất lạnh nhạt nói, “Mạc cô nương từ khi nào thì đối với Quý mỗ có hứng thú?”



“Chính là mới vừa rồi. Ta đàn khúc nhạc này ngươi không phải là rất thích sao?”



Quý Tử Hiên đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt của Mạc Mặc cười nói: “Mạc cô nương cần gì phải suy nghĩ cách lấy lòng như vậy.” Hắn dang tay ôm Mạc Mặc vào trong ngực.



Mạc Mặc ngẩn ra, không ngờ người này nhưng lại như thế mạnh mẽ chủ động. Nàng theo bản năng muốn đẩy hắn ra, cũng không biết tại sao Quý Tử Hiên lại ôm nàng càng chặt, một tay của hắn chế trụ đầu nàng, đem môi nàng hướng tới môi chính mình. Gắn bó dây dưa một hồi, Mạc Mặc nghe thấy hắn mơ hồ nói không rõ: “Nàng chỉ cần nói một tiếng là được rồi.”