Vài Lần Hồn Mộng

Chương 34 :

Ngày đăng: 16:35 19/04/20


Mạc Mặc bị ngăn cách ở bên ngoài màn kết giới sương mù đến muốn phát điên rồi.



Nhan Nhược Nhất cùng Thương Tiêu đi vào cả một ngày rồi, một chút động tĩnh ở bên trong cũng không có. Làn sương mù này cũng không tiến lên thêm một tí nào, vẫn đứng ở giữa không trung, mặc hắn dùng ma pháp công kích cũng không mảy may nhúc nhích. Ngược lại ma pháp của hắn đánh vào bên ngoài kết giới sương mù đó, đều như bị hấp thu lại.



Mạc Mặc tức quá chửi thề ‘má nó’.



Mới vừa rồi rốt cục Thương Tiêu dùng phương pháp gì để xông vào!



Lúc đó hắn giận dữ một cước đá vào phía trên kết giới, chuyện lạ đã xảy ra. Kết giới to lớn đồ sộ vẫn đứng bất động đó bị hắn động võ mà nứt ra một đường.



Kết giới………Cư nhiên bị ngoại lực vật lý công kích mà nứt ra?



Mạc Mặc không thể tin trừng lớn mắt nhìn, chẳng lẽ nói chân hắn càng có lực công kích hơn so với ma pháp?



Tính tình của Mạc Mặc không thích nghĩ ngợi nhiều, thấy tấn công bằng cách đá vào nó có tác dụng, hắn liền đá thêm một cái vào phía trên kết giới, vết rạn vỡ vụn một mảng lớn, làn khí màu đen từ khe nứt đó chậm rãi tuôn ra bên ngoài, một cổ linh lực cũng đi theo ra. Mạc Mặc nhạy bén phát hiện ra được, cái này đều là linh lực mình mới dùng công kích kết giới. Nghĩ nhất định linh lực dị thế làm cho kết giới này xảy ra biến hoá, thế cho nên có thể xử dụng ngoại lực vật lý công kích làm nó nát vụn.



Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nham hiểm: mẹ kiếp! ngươi dám nuốt linh lực của ta, mẹ kiếp dám bắt người của ta!



“Lạch cạch!” Một tiếng giòn vang, vết nứt từ dưới chân Mạc Mặc lan một đường thẳng hướng lên trên, nhanh chóng che kín cả kết giới. Mạc Mặc “Ha!” hét lớn một tiếng, cuối cùng phát ra một cơn gió lốc thành công phá nát kết giới.



Trong nháy mắt làn khí đen nổ mạnh mù mịt, tràn ngập cả không trung.



……………….



Nhược Nhất mơ hồ cảm thấy một trận chấn động mạnh. Nàng trừng mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu. Bên tai vẫn còn nghe thấy văng vẳng tiếng khóc thét của chính mình như trước. Thương Tiêu ôm nàng ngồi dựa vào thân cây. Tay của hắn đặt ở trên bụng nàng, một làn hơi lành lạnh cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể Nhược Nhất.




Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Nhược Nhất khẽ lay động, độ cong của khóe môi có chút rung động của cảm xúc.



Thương Tiêu đột nhiên hỏi: “Khi đó nàng rời đi……..Là bởi vì ta buộc nàng dùng trái tim đi cứu Tử Đàn sao, cho nên nàng hận ta?”



Nhược Nhất sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Thương Tiêu cũng không biết lúc đó nàng đã dùng máu của chính mình để cứu Tử Đàn.



Nàng nói: “Không phải.” Trong đầu lại hiện lên ngày ấy ống tay áo của hắn lướt qua, rời khỏi bàn tay nàng, lại hiện lên hình ảnh cửa động đóng im ỉm kia, nàng nhắm mắt, rốt cục thừa nhận,” Lúc đó, ta chỉ là ghen tị đến tuyệt vọng thôi.”



“Bởi vì thời điểm ta bị người ta bắt, chàng lại lựa chọn canh giữ ở bên cạnh nữ nhân kia. Ta sợ hãi trong lúc sống còn, chàng sẽ bảo vệ nàng ta. Ta từng nghiền nát tự tôn còn xót lại của mình cầu xin chàng quay đầu nhìn lại ta một lần, chàng cũng không quay đầu mà lựa chọn đi đến bên cạnh nàng ta.” Nhược Nhất thản nhiên nói xong: “Thương Tiêu, có lẽ chàng không biết, trước kia, nguyên nhân mà ta ở lại chỗ này, tất cả cũng chỉ vì chàng, có thể mỗi ngày thấy chàng, nói chuyện với chàng. Là tất cả hi vọng của ta. Muốn ở một chỗ cùng với chàng, cho nên ta quyết tâm từ bỏ tất cả những gì mà ta có, thậm chí dự định nửa đời sau đều trải qua ở nơi máu tanh này. Ngay cả ta cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, một người không tim không phổi như Nhan Nhược Nhất ta cư nhiên lại yêu sâu đậm một yêu quái. Mặc dù lúc ta biết chàng sẽ vì một nữ nhân khác mà hi sinh ta, ta cũng luyến tiếc oán hận chàng một chút,  càng luyến tiếc không nỡ quên chàng. Thế nhưng trong lòng chàng chỉ có Tử Đàn. Thương Tiêu………..” Nhan Nhược Nhất run rẩy hỏi: “Những tình cảm mà ta dàng cho chàng, thật sự là chàng không nhìn ra dù chỉ là một chút sao? Hay phải nói, chàng cảm thấy ta như thế nào cũng đều không sao cả?”



Thương Tiêu sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt thay đổi mấy lần, hắn mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng không lên tiếng.



“Lúc đó khi rời đi, là ta sợ hãi chàng sẽ mở miệng đuổi ta đi trước.”



Thương Tiêu mím chặt môi, Nhược Nhất cảm giác được bàn tay đặt trên bụng của nàng từ từ trở nên cứng ngắc, Nhược Nhất bình tĩnh nhìn chằm chằm Thương Tiêu, “Hiện tại, ta lại có chút không cam lòng.”



Nàng đưa tay phủ lên bàn tay của Thương Tiêu, từ từ nắm chặt bàn tay của hắn, trong lòng Nhược Nhất cố lấy dũng khí: “Nhan Nhược Nhất cũng không phải là người mù, lại càng không phải là ngu ngốc, Thương Tiêu, ta biết trong lòng chàng cũng có tình cảm với ta. Bây giờ ta lấy dũng khí cuối cùng hỏi chàng. Thương Tiêu, đừng thích Tử Đàn nữa, ta muốn ở bên cạnh chàng, ta muốn vì chàng lại từ bỏ tất cả một lần nữa.”



“Cho nên, chàng đừng thích Tử Đàn nữa. Được không?”



____



NV: Có lẽ bạn thấy lạ khi Mạc Mặc lại được tác giả dùng từ “hắn”, là do lúc đó Mạc Mặc giả nam nên mới dùng như vậy nha!