Vài Lần Hồn Mộng

Chương 45 :

Ngày đăng: 16:36 19/04/20


Edit: Bùm Bùm



Beta: Tiểu Tuyết



Ngây ngốc nhìn Mạc Mặc sau một trận nôn khan, Nhược Nhất hỏi: “Thống khổ lắm sao?”



            Mà Mạc Mặc chỉ đáp trả bằng một tiếng cười khổ. Đây là lần đầu tiên Nhược Nhất thấy nàng thê lương phó mệnh như vậy. Nhược Nhất lôi nàng lên từ dưới bàn, lại đỡ nàng ngồi ngay ngắn trên ghế rồi nói: “Khó chịu thì trốn dưới bàn là hết sao?”



            “Trốn cái gì mà trốn. Đàm vu [1] ở dưới bàn, lúc chui xuống nhổ ta đụng ngã cây đèn với ghế, tiếp đó là ngươi đi vào.” Nàng thô lỗ mà thở hổn hển mấy hơi chỉ vào bụng mình nói: “Cái thứ này không phải hại cha, rõ ràng là hại nương!”



            Nhược Nhất cười rất không phúc hậu.



            Biểu tình Mạc Mặc bỗng cứng đờ: “Đợi đã.” Nàng trầm ngưng, “Ta đến Cửu Châu không quá một tháng, tính qua tính lại, có mang cũng chỉ khoảng hai mươi ngày, sao có thể nhanh nôn nghén như vậy?”



            Nhược Nhất suy nghĩ trong chốc lát nói: có thể là do đặc tính của Cửu Vĩ Bạch Hồ bọn họ ảnh hưởng đến chăng. Ta từng hỏi thăm qua, hài tử của bọn họ, càng là cường đại thì sinh ra càng sớm. Hơn nữa thời gian mang thai của bọn họ hình như không có nôn nghén. Ngươi lại bị như vậy, có lẽ nguyên nhân là bởi vì thể chất đặc thù.”



            “Theo lời ngươi nói, cái thứ này có thể sẽ “sinh non”?”



            Nhược Nhất gật đầu: “Ừ, trước kia chị dâu ta mang thai từng nói với ta, đại đa số nữ nhân nôn nghén hẳn là sau bốn mươi ngày kể từ khi có mang. Mà ngươi hai mươi ngày nay đã nôn, suy đi tính lại, đứa nhỏ này sợ là sẽ rút ngắn phân nửa thời gian sinh ra.”



            Mạc Mặc giựt giựt khóe miệng: “Cho nên là năm tháng mang thai?” Trong lòng Nhược Nhất cũng không xác định nên không trả lời, Mạc Mặc nghiêm mặt nói: “Ta lần đầu căm hận việc mang thai này là do nữ nhân đảm đương. Để nam nhân dùng “cây hoa cúc” làm việc không phải rất tốt sao?” (Chú ý: cây hoa cúc đặt trong ngoặc =]])



            “Mạc Mặc… Những lời này của ngươi cũng là lời đáy lòng của ta.”



            Hai nữ nhân mặc sức tưởng tượng một phen cuộc sống tốt đẹp khi nam nhân phụ trách việc sinh con, cuối cùng vẫn ngồi xuống chậm rãi thương thảo bây giờ nên làm thế nào cho phải.



            “Dựa theo chiều hướng phát triển mạnh mẽ như vậy, không lâu sau bụng ta đã có thể bị nhìn thấy rồi.” Mạc Mặc niệm một chú thuật, nháy mắt lại biến trở về thân nam nhi: “Nhan Nhược Nhất, ngươi để ta chờ ngươi nghĩ ra biện pháp mới đi, bây giờ không phải ta không đợi, mà là cái khối thịt này chờ không được. Nếu nam nhân nhà ngươi biết trong bụng ta chứa cái gì, dựa vào linh lực hiện giờ của ta,đánh nhau cùng hắn tuyệt đối sẽ có kết cục một xác hai mệnh. Ngày mai ta thu thập hành lý đi.”



            Nhược Nhất nhíu mày trầm mặc.



            Mạc Mặc nói: “Đừng ngăn ta, nếu ngươi thật muốn giúp ta, thì trộm ít tiền ra cho ta.”



            “Mạc Mặc….”



            “Đã nói với ngươi là đừng có con mẹ nó ngăn cản ta!”



            “Ai con mẹ nó muốn ngăn cản ngươi!” Nhược Nhất cả giận nói, “Ngươi muốn đi, ngày mai ta đi với ngươi.”



            Không khí lặng im trong chốc lát, Nhược Nhất thở dài nói: “Đứa nhỏ này trừ sinh ra, không còn cách nào khác. bây giờ nếu chỉ có Thương Tiêu muốn giết đứa nhỏ này, ta còn có thể liều mạng ngăn hắn, nhưng ta ngăn được Thương Tiêu lại ngăn không được Tử Đàn… Lần trước ta thấy ánh mắt nàng ta khi nhắc tới Quý Tử Hiên, lạnh lùng tàn nhẫn độc ác… Trừ việc rời khỏi ra, ta nghĩ là không còn cách nào nữa. Hiện giờ ngươi mang theo khối thịt này, làm cái gì cũng có chút không tiện, ta ở cạnh ngươi ít nhất có thể chiếu ứng lẫn nhau. Về những chuyện sau này… Chúng ta hãy cứ vượt qua kiếp nạn này rồi nói sau.”


            Nhược Nhất có chút không đành lòng, nhưng đã nói đến nước nãy, giấu giếm lại còn ý nghĩa gì nữa. Nàng thở dài: “Tan thành mây khói….”



            Vân Chử vẫn như cũ không phản ứng nhiều, ngay cả mày cũng chưa từng nhăn lại dù chỉ một chút: “Phút cuối có nói gì không?”



            “Đại khái là không cho ta nói cho ngươi biết, lại hy vọng ngươi sống vui vẻ về sau.”



            “Ha.” Hắn cuối cùng phát ra một tiếng cười lạnh. Tinh thần bi thương. Nắm ngọc trâm, từng bước lảo đảo nghiêng ngả mà rời đi.



            Nhìn Vân Chử đi xa, Mạc Mặc hỏi Nhược Nhất: “Ngươi làm sao lại luôn quen biết những tên gia hỏa bệnh hoạn chứ?”



            “Cái gì mà bệnh hoạn?”



            “Sau khi mất đi mới biết được hối hận quý trọng, đây không phải có bệnh hoạn thì là cái gì? Vẻ thất hồn lạc phách, hiu bi ai của bây giờ, hắn sớm đã phải vậy rồi?”



            “Có lẽ là bởi vì trước khi mất đi, hoàn toàn không biết mình sẽ quý trọng người hoặc vật kia như vậy.” Nhược Nhất có chút cảm khái, “Nếu nhân sinh có nhiều cái “sớm biết” như vậy thì sẽ không có tiếc nuối lại càng không có chờ mong. Mạc Mặc ngươi bây giờ nói như vậy, không chắc rằng sau này chính ngươi sẽ không làm một người như vậy.”



            “Ta?” Mạc Mặc cười mỉa nói, “Lão tử từ trước đến nay nói một là một nói hai là hai, không nói đến bản thân ta sẽ không làm người bệnh hoạn như vậy, nếu có ai làm những chuyện bệnh hoạn như vậy với ta, hừ, lão đây nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì những chuyện hắn đã làm khi bước chân vào cõi đời này!”



            “Khí phách.” Nhược Nhất khen, “Nếu thực sự có thời điểm như thế, ngươi nên nhớ những lời ngươi nói hôm nay a.”



            “Hừ, được rồi được rồi, ít cùng gia[3] bàn cái này đi. bây giờ đi hướng nào?”



            Nhược Nhất nhìn ngàn dặm trời quang, lấy tay chỉ một phương hướng nói:



            “Không Tang.”



[1] Đàm vu (痰盂): Ta thấy ai cũng dịch là ống nhổ. Ta dịch thẳng ra cho dễ hiểu, đó là cái bô chuyên dùng cho nhổ đàm hay nôn gì đó. Ai xem film TVB nhiều sẽ biết. Còn nếu ko thì mang 2 từ trên biếu bác Goo…



    ừ thì nếu súc miệng thì dùng nhổ nước bẩn, khạc thì dùng nhổ nước…. dãi, còn nôn ra cái gì thì nhổ cái đó:”>



           



            [2] Cà cuống chết đến đít còn cay: nguyên văn là 嘴硬的死鸭子 hoặc 死鸭子嘴硬 (Con vịt chết mỏ vẫn cứng), khi còn sống mỏ vịt đã cứng rồi, đến khi chết vẫn ko thay đổi, dịch ngắn gọn dễ hiểu là ngoan cố, cứng đầu, bướng bỉnh…….



nói chung là BB dùng 1 thành ngữ tương đương trong Tiếng Việt cho nó hay, hoan hô BB



            [3] Gia: người lớn tuổi.dùng để xưng người chủ trong nhà



Thật ra câu này vốn là “thiếu cùng gia bàn”nhưng ta đổi để tránh lầm