Vài Lần Hồn Mộng

Chương 52 :

Ngày đăng: 16:36 19/04/20


Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, trong nháy mắt lại qua hai năm.



            Không Tang Sơn vẫn xanh miết như trước, kết giới Thượng Cổ trên bầu trời vẫn theo số mệnh của thiên địa ngày đêm bảo hộ Không Tang.



            Mà Huân Trì lại biết, yên bình chỉ là biểu hiện bên ngoài, ngoài kết giới ma khí tràn lan, mỗi lần ra khỏi Không Tang đều có thể cảm thấy không khí càng ngày càng vẩn đục xốc nổi của Cửu Châu. Mấy năm chiến loạn liên tục sớm đã làm dân chúng lầm than, ma khí tràn ra khiến nạn đói, ôn dịch lại càng làm người dân khổ không nói nổi.



            Chư hầu các nơi chỉ có thể nỗ lực bảo vệ cho chủ thành của mình, những thành trấn bị vây ở biên cảnh hoặc là cách chủ thành tương đối xa đã là một bộ thảm cảnh thi thể vương vãi khắp nơi.



            Chắc là không bao lâu nữa, một trận bạo loạn sẽ bắt đầu. Phẫn nộ cùng không cam lòng của mọi người cũng sẽ trở thành lực lượng dung dưỡng cho ma khí, lúc đó, tình huống càng khó khống chế nổi.



            Có lẽ đã đến lúc thu hồi kết giới của Không Tang.



            Huân Trì nghĩ: để linh lực của Không Tang lộ ra ngoài, tạm thời áp ma khí xuống, mặc dù không thể hoàn toàn ức chế hết ma khí, nhưng có thể kéo dài thời gian, để bọn họ tìm ra và giết chết kẻ đứng phía sau. Không có mưu đồ của kẻ đó, ma khí không thể ngưng kết rất nhanh sẽ tiêu tan trong thiên địa.



            Huân Trì đứng yên trên hòn đá giữa sông, thần sắc trầm tĩnh nhìn người đứng trên mặt nước phía xa.



            Nơi này vốn là một vách núi có thác nước, nhưng từ hai năm trước sau khi bị thiên lôi bổ ra liền biến thành một núi đá cùng con sông nhỏ uốn quanh, hồ sâu dưới vách núi trước kia cũng biến thành một hồ nước có diện tích hơi lớn.



            Lúc này trên mặt hồ tựa gương kia có một nữ tử với y phục màu vàng nhạt đang đứng, nàng đứng trên mặt hồ, nhưng vớ giày lại không ướt một chút nào, thần sắc nàng trầm tĩnh, ánh mắt không hiện một tia nông nỗi.



            Huân Trì nhìn sắc trời, đã nhanh đến chính ngọ (giữa trưa).



            Hắn thản nhiên cười nói: “Ừm, đã qua ba canh giờ rồi.” Hắn nói lời này rất nhẹ, nữ tử bên kia đúng lúc hắn vừa dứt lời thì chậm rãi mở mắt. Nàng ngưng thần tĩnh khí, chân không dính nước từng bước một đi về hướng bờ.



            Bỗng nhiên, bụi cỏ phía trước vang lên tiếng xột xoạt loạn xạ, một thân mình tròn trịa từ trong bụi cỏ vọt ra, vừa chạy miệng vừa kêu to: “Nhược Nhất mẫu thân, phụ thân đói đến nổi giận, lửa bộc phát rất to, đập nát hết đồ vật trong phòng, gọi người về gấp.”



            Lời này vừa nói ra, Nhược Nhất động tinh thần, tõm một tiếng ngã vào trong hồ.



            Huân Trì không khỏi lắc đầu: Vẫn là chưa một lần đi vào đến bờ.



            Nhược Nhất từ trong hồ thổi bọt khí bò lên bờ, ho ra mấy ngụm nước rồi bất lực nhìn cậu bé đến tìm mình.



            Mạc Mặc cùng Mạc Tầm, mẫu tử cả hai đều kỳ ba [1].



            Mạc Mặc tất nhiên là không cần phải nói.




            “Ừm, thanh âm rất lớn, ta vốn tưởng rằng các ngươi sau khi nghe thấy thì rất nhanh sẽ trở lại.”



            Nhược Nhất cùng Huân Trì nhìn nhau, nói một cách kỳ quái: “Chúng ta hoàn toàn không nghe được ngâm hát gì cả.”



            Mạc Mặc sợ run một phen, trong lòng suy nghĩ tán loạn, cuối cùng kéo kéo khóe miệng nói: “Có lẽ bởi vì ta là Mạc Mặc cùng các ngươi không quá giống nhau chăng.”



            Vu nữ dị thế…



            Nhược Nhất nghe xong lời này chỉ cho là nàng đang nói đùa, thở dài bất lực nói: “Đúng, đúng, Mạc Mặc là rất không giống người thường nhất.”



            Mạc Mặc lặng lẽ sờ sờ lòng bàn tay trong ổ chăn, nói: “Bọn chúng một lần lại một lần hát Thương Tiêu đã nhập ma, muốn giết Không Tang chủ, giống quân đội đã tiếp nhận nhiệm vụ vậy. Hiện giờ chúng ta đợi trong sơn cốc này, kết giới xem như đã không còn tác dụng, tin tức lại tắt nghẽn, chỉ có thể thủ không thể công, thật sự là bị động.”



            Huân Trì nói: “Ý kiến của Nhược Nhất thế nào?”



            Nhược Nhất nhìn song nguyệt nói một cách quyết đoán: “Ra ngoài.”



            Huân Trì cười nhạt: “Như thế, ngày mai ta liền triệt kết giới của Không Tang, để linh khí trong núi tràn ra ngoài tạm thời áp xuống khí tức vẩn đục. Đợi thương thế của Mạc Mặc ngươi hồi phục, chúng ta liền lên đường.”



            Mạc Mặc giật giật cánh tay, hào hùng nói: “Thuận gia môn [3] không cần dưỡng thương, ta chẳng qua là bị ma khí kia nuốt vài ngụm, huyết mạch không thông, ngủ một giấc là khỏe rồi. Ngày mai ngươi triệt kết giới xong chúng ta liền lên đường.” Đồng tử nàng chuyển động, lại hỏi, “Thế nhưng, đi đâu?”



            Huân Trì suy nghĩ, quay đầu nhìn Nhược Nhất.



            Nhược Nhất trầm tư trong chốc lát, chỉ vào phương hướng giữa song nguyệt, nghiêm túc nói: “U Đô Sơn.”



            Ước hẹn ba năm, cũng sắp đến rồi.



________



[1] Kỳ ba: tuyệt thế, hiếm thấy.



            [2] Đảo bôi bất tán: dịch nôm na là đảo ngược bát lại vẫn ko rơi. Từ này hay dùng cho một trong các loại kem của tập đoàn DQ (Dairy Queen) ở TQ, khi quay ngược ly lại, kem vẫn ko tan ra, cứng lại như xi măng vậy. Nhưng ko bik khi ăn vào sẽ ra sao. Dùng từ này với mì chắc là để hình dung mì dở tệ nhỉ…(muốn biết mì này như thế nào xem lại Phần 43.Chương 39)



            [3] Thuận gia môn (纯爷们): đàn ông đích thực…