Vài Lần Hồn Mộng

Chương 66 :

Ngày đăng: 16:36 19/04/20


Edit: Bùm Bùm



Beta: Tiểu Tuyết



Tầm Thường Cung.



            “Thương Tiêu đã đi Thanh Khâu.” Bàn tay đang nắm lấy ghế của Quý Tử Hiên gõ nhẹ hai cái, “Xem ra hắn đã biết người giật dây là ai.”



            Thái Phùng nói: “Nếu là yêu tộc cùng bên kia đấu nhau, chúng ta sẽ khoanh tay đứng nhìn hay là…”



            “Ma khí là nhất định phải trừ.” Quý Tử Hiên nói, “Lực lượng của yêu tộc cũng nhất định phải suy yếu.”



            “Ý của cung chủ là?”



            “Án binh bất động. Bí mật trấn áp ma khí trước. Thiên hạ này tranh qua tranh lại, cuối cùng quyết không thể rơi vào tay người khác.”



            “Vâng”



            Sau khi Thái Phùng lui ra, Quý Tử Hiên hơi lộ vẻ mỏi mệt vuốt vuốt trán. Bỗng nghe xa xa có tiếng bước chân rất nhỏ mà nhanh chạy tới, độ cong trên khóe môi hơi hơi giương lên, vẻ mệt mỏi bị quét sạch.



            “Hiên Hiên!” Ngoài cửa vang lên tiếng của Tầm Tầm Quý Tử Hiên còn chưa mở miệng, thân ảnh nhỏ nhắn kia đã một đầu chui vào trong lồng ngực hắn, nước mắt nước mũi toàn bộ chà hết lên người hắn, lặp đi lặp lại chỉ một câu: “Ngươi cứu phụ thân, cứu phụ thân.”



            Phụ thân hắn?



            Quý Tử Hiên có chút dở khóc dở cười, kéo tay hắn nói: “Vì sao hoang mang như vậy?”



            Tầm Tầm nghẹn ngào: “Phụ thân, đột nhiên đột nhiên ngất xỉu, không còn hô hấp, sắc mặt rất trắng… Hiên Hiên, cứu phụ thân!”



            “Phụ thân” hắn xuất hiện trong Tầm Thường Cung? Quý Tử Hiên có chút giật mình, mơ hồ cũng cảm giác được không đúng, lập tức liền không hỏi gì nữa, tùy ý Tầm Tầm lôi tay hắn đi hướng ngoài điện.



            Tầm Tầm dẫn hắn đi vào phòng Mạc Mặc, nhưng sau khi vào lại không nhận thấy nửa điểm sinh khí. Hắn không khỏi nhíu mày: “Mạc Mặc?”


            Nhược Nhất sờ sờ hàng rào, đánh giá năng lực hiện giờ của mình chắc là đủ để cắt đứt nó. Lập tức liền trầm giọng để Nguyệt Hoàng tránh ra. Nàng tĩnh tâm tập trung đề khí, trong đầu một lần lại một lần nhớ lại hướng hơi thở khi đứng trên mặt nước.



            Hai tròng mắt bỗng mở ra, quát khẽ một tiếng, lồng sắt vang một tiếng rồi nát ra.



            Nguyệt Hoàng không khỏi giật mình, nhất thời có chút phản ứng không lại: “Tiểu Nhất Nhất…”



            Nhược Nhất cười khổ: “Chuyện dài dòng.” Nếu có thể, nàng cũng hy vọng mình vĩnh viễn là một Nhan Nhược Nhất chỉ biết sửa y phục.



            Nàng đỡ Nguyệt Hoàng ra. Lúc này mới phát hiện Nguyệt Hoàng gầy yếu đến đáng sợ. Nàng vốn là một cái nữ tử kiêu ngạo và rực rỡ như ánh mặt trời. Tim Nhược Nhất căng lại, hỏi: “Rốt cuộc là ai làm việc này? Ngươi bị nhốt ở đây đã bao lâu rồi?”



            Nguyệt Hoàng nghe những lời này mà hoảng hốt một trận: “Ta cũng không biết đã bao lâu, lúc tìm được Thành Hạo. Thành Hạo… Nhược Nhất, Thành Hạo ở dưới.” Nước mắt nàng rơi lã chã, “Nếu có thể, ta tình nguyện hắn hồn phi phách tán, cũng không muốn hắn ngày ngày chịu khổ như vậy.”



            “Thành Hạo… Là Hồng Liên mà trước đây chúng ta đã gặp sao?”



            Nguyệt Hoàng gật đầu.



            Sắc mặt Nhược Nhất biến đổi: “Ta đi cứu hắn ra.”



            Nguyệt Hoàng túm Nhược Nhất lại, vẫn lắc đầu như trước: “Chạy, chạy ra khỏi đây trước. Một mình ngươi cứu không được hắn. Thương Tiêu hắn có lẽ…”



            “Hắn sẽ không cứu.” Nhược Nhất kéo kéo khóe miệng, “Thương Tiêu của bây giờ sẽ chỉ giết hắn. Để trừ hậu họa. Nguyệt Hoàng, hiện giờ sẽ không có ai nhân từ với kẻ nhập ma. Nếu ta không cứu, sau này hắn chỉ đành chờ hồn phi phách tán. Hơn nữa, hắn đã hướng ta cầu cứu rất lâu rồi.”



            Nghĩ  lại Hồng Liên trong mộng kia, hắn một lần rồi một lần suy yếu hơn. Cuối cùng cư nhiên biến thành như vậy, cẩn thận ngẫm lại, đây có lẽ là tín hiệu hắn đã không còn chống đỡ nổi nữa rồi.



            Nhược Nhất nói: “Trước tiên ngươi chờ ở đây trước. Nếu ta không đi ra thì một mình ngươi chạy đi. Ở trên là Thanh Khâu, Thương Tiêu cũng ở đó, nói cho bọn họ dưới Hồ Trủng có huyệt động.” Nói xong, Nhược Nhất xoay người bước đi.



            “Ta không ở đây!” Nguyệt Hoàng nói, “Yêu lực ta chưa mất, còn có thể giúp ngươi.”



            Nhược Nhất trầm tư một lát, gật gật đầu. Nhìn Nguyệt Hoàng mà bất lực cười khổ: “Nếu hai chúng ta đều liều mạng đi vào, ngươi cùng Thành Hạo song túc song phi (say đắm bên nhau). Ta lại nên làm thế nào cho phải a?”



            Dẫu sao Tiêu hồ ly của ta đã thành thần minh bất tử bất diệt rồi.