Vài Lần Hồn Mộng
Chương 68 :
Ngày đăng: 16:36 19/04/20
Edit: Bùm Bùm
Beta: Tiểu Tuyết
Như bị gương mặt lúc này của Thương Tiêu dọa. Cửu Diễm giật mình: “Thương Tiêu, ngươi…”
Thương Tiêu cảm thấy ẩm ướt trên mặt, ngón tay ở nhẹ chà qua mặt, lau đi huyết lệ trên mặt, dấu vết mơ hồ trên khuôn mặt. Thần sắc hắn có vẻ có chút hoảng hốt, rất là khó hiểu vết máu trên mặt mình là từ đâu mà đến.
Cửu Diễm thở dài: “Hai trăm năm trước ngươi vì nàng nhập ma, quấy thiên hạ đại loạn, mà nay nàng lại vì thiên hạ mà chết, cũng có thể nói là nhân quả luân hồi.”
Nhân quả luân hồi?
Thương Tiêu giật mình, Nhan Nhược Nhất đã trải qua cái nhân như thế nào, hắn nhất thời cũng nghĩ không ra, hiện lên trong đầu chính là bộ dáng nàng nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn của hai trăm năm trước, còn có đôi mắt nàng rơi lệ vì hắn cách đây không lâu.
Bây giờ…
Hắn nhất thời có chút khiếp đảm không dám nhìn cái đầu trên mặt đất kia. Ngay lúc vô ngữ, mặt đất lại chấn động kịch liệt một trận, trong nháy mắt thân hình Thương Tiêu hơi hơi lay động tựa hồ sắp đứng không vững.
Chỗ mặt đất rạn nứt kia lại đột nhiên nhô lên, lần này cư nhiên so với lần trước còn cao hơn rất nhiều. Cửu Diễm hét lớn: “Mau tránh ra.”
Thương Tiêu lại đứng bất động. Cửu Diễm chỉ có thả người lên trước kéoThương Tiêu lên giữa không trung. Mà khi hắn nhìn xuống, nhìn thấy mảnh đất khô nứt hoang vu của Hồ Trủng vỡ ra cái động kia, nhất thời kinh ngạc: “Đó là… trận?”
Hoặc có thể nói là một mắt trận [1] cực lớn. Khi cái động này từ dưới đất càng khuếch càng lớn, phương xa cũng bắn ra huyết quang màu đỏ sậm. Nếu hắn đoán không sai, hướng kia chắc hẳn là phương hướng của Anh Lương. Ánh sáng cấp tốc mở rộng, như là dùng phương thức quét sạch ngàn quân lướt qua Thanh Khâu, lại lao đi phía xa. Phảng phất như là quét khắp cả Cửu Châu.
Bầu trời giữa ban ngày bị nhiễm sắc đỏ của máu, giống như có thể nhỏ giọt ra. Cửu Diễm chỉ cảm thấy tâm phù khí táo, vội âm thầm niệm vài lần tịnh tâm chú mới áp chế sát khí trong lồng ngực.
Hắn nhìn cái động phía dưới không ngừng khuếch trương, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Huyết trận ——
Vì sao lại là Cửu Man phá đất mà ra đầu tiên? Theo lý thuyết, Anh Lương chủ thân là lãnh chúa một phương, ở trên lãnh địa của mình có ma vật như vậy xuất hiện hắn hẳn là phải kinh hoảng hơn so với bất kì ai mới đúng, mà hắn lại ngồi không trên điện đường, một chút cũng không quản. Rồi sau đó Hồng Liên xuất hiện ở Anh Lương, Nguyệt Hoàng bị ma khí ăn mòn muốn giết Nhược Nhất. Còn khi tất cả mọi người cùng Hồng Liên đấu trên không trung, thủy chung không thấy bóng dáng hắn. Vì sao hồn phách Thành Hạo bị làm thành Hồng Liên? Vì sao ở trên U Đô hắn một mực muốn đẩy Huân Trì vào tuyệt cảnh…
Cho nên hắn bày huyết trận, cho nên hắn muốn cho thiên hạ nhập ma, làm Cửu Châu nơi nơi đều là chém giết cùng thù hận, tẩm đầy máu tươi.
Anh Lương chủ cười cười: “Sáu trăm năm trước, ta dụ Quý Tử Hiên phản bội yêu tộc, vốn định làm hắn nhập ma, nhưng không liệu được Tử Đàn có năng lực như thế, cư nhiên trực tiếp đoạt hết ma khí trong thân thể Quý Tử Hiên. Hai trăm năm trước, ta khiến ma khí xâm lấn Không Tang, phá Thượng Cổ phong ấn. Vốn muốn tại khi đó sẽ thả yêu ma xuất thế, nhưng không nghĩ đến Huân Trì thế cư nhiên giao trái tim cho ngươi, làm Thần Minh phong ấn không thể bị phá giải hoàn toàn. Rồi sau đó ta dụ Thương Tiêu nhập ma. Làm theo cách lúc đó của hắn, ta tưởng không quá hai mươi năm thì đã có thể thu thập hết lượng máu cần thiết cho huyết trận, lại không nghĩ tới chính là hắn cư nhiên tự phong ấn bản thân. Nhiều lần thất bại, ta liền nghĩ dứt khoát tự mình tạo ra một Thiên Ma, vừa đúng lúc, Hoàng nhi cư nhiên lại mê luyến một hồn phách loài người thấp hèn, ta bèn nhất cử lưỡng tiện, thay Hoàng nhi trừ bỏ tai họa, vừa tìm được vật liệu mà mình muốn có.”
Nhược Nhất rũ mắt không nói.
Anh Lương chủ nói: “Ngươi đến đây đã làm trở ngại không ít kế hoạch của ta, nhưng thật ra đã cho ta biết được một chuyện thú vị.” Hắn cười đi đến gần Nhược Nhất, “Máu tươi dị thế, quả là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, có máu của ngươi, có thể giúp Phượng Hoàng tộc phục sinh sớm hơn, còn có thể loại bỏ tử khí Âm Sát. Ta nghĩ hết biện pháp muốn làm ra loại máu có công hiêu tương tự như máu của ngươi, thế nhưng lại làm ra nhiều sản phẩm thất bại như vậy, cũng không tìm được một cái hợp ý ta.”
“Ta không nghĩ tới ngươi thế mà lại phối hợp như vậy mà chạy đến Thanh Khâu. Thật đỡ cho ta phải tìm ngươi khắp nơi.” Hắn vươn tay ra hướng Nhược Nhất: “Thượng Cổ thần diệt, Phượng Hoàng tộc cũng suy sụp theo. Tộc nhân từng người từng người bỏ mạng. Thế nhân đều nói là thiên ý…”
Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng: “Thiên ý thì được xem là cái gì! Ta càng muốn nghịch chuyển thời không, phá vỡ ý trời xanh! Hôm nay ta phải để Cửu Châu tái hiện Phượng Hoàng!”
Nhược Nhất nhìn hắn như nhìn thấy chính mình. Lúc Huân Trì tan biến trước mắt nàng, lúc Thương Tiêu nhập thần khiến nàng phải buông xuôi, lúc Nguyệt Hoàng rơi lệ đình chỉ hô hấp. Nàng cũng muốn điên cuồng rống to như hắn vậy.
Thiên ý thì xem là cái gì! Nó được cho là gì chứ!
“Tiểu nha đầu, nếu ngươi nguyện ý cam tâm tình nguyện giao máu ra, ta liền cho ngươi ít chịu vài phần thống khổ, lưu ngươi toàn thây.”
Thanh âm của Anh Lương chủ vang lên bên tai nàng. Nhược Nhất bỗng nhiên bật cười thất thanh: “Anh Lương chủ, thiên ý làm Phượng Hoàng tộc của ngươi bị diệt. Mà nay ngươi vì Phượng Hoàng tộc lại muốn giết sinh linh Cửu Châu, ngươi giống như trời cao mà chi phối sinh mệnh của ta. Dựa vào cái gì?”
Nhược Nhất nhìn chằm chằm hắn, cười đến ôn hòa: “Ngươi lại cho là gì chứ?”
[1] Mắt trận: là nơi mấu chốt quyết định việc phát động kiêm việc phá hủy pháp trận.
[2] Chi thể: tứ chi và thân thể.