Vài Lần Hồn Mộng
Chương 9 :
Ngày đăng: 16:35 19/04/20
Trong quân doanh của yêu tộc.
Tử Đàn giúp đỡ Thương Tiêu vào chủ doanh.
Ánh sáng trong doanh trướng hơi tối, Tử Đàn lập tức đỡ Thương Tiêu nằm trên chiếc giường nhỏ, lúc này Nhược Nhất mới thấy rõ Thương Tiêu nhắm chặt hai mắt và sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Yêu văn trên mặt hắn từ từ mất đi. Mồ hôi lạnh từ trán của hắn không ngừng chảy xuống, làm ướt mái tóc mai màu bạc của hắn, hô hấp của hắn hỗn loạn, ngực không có phập phồng theo quy luật.
Nhược Nhất đau lòng, làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn tốt lắm sao? Trước kia bị lại trọng thương cũng không thấy qua hắn yếu ớt như thế. Nàng không nhịn được nâng tay, nghĩ muốn lau đi mồ hôi lạnh trên mặt hắn, Tử Đàn lại sớm hơn một bước dùng khăn thấm hết mồ hôi trên mặt hắn.
Tay của Nhược Nhất dừng giữa không trung lại yên lặng rút trở về. Mà bàn tay khác bị Thương Tiêu cầm tựa như bị hỏa thiêu rất khó chịu.
Đôi mắt Tử Đàn hơi hơi xoay chuyển, thoáng nhìn động tĩnh rất nhỏ này của Nhược Nhất, khóe miệng gợi lên một độ cung khó hiểu.”Vừa mới tỉnh liền gây ra chuyện ầm ĩ, nên ngươi khó chịu.”
Tử Đàn dùng sức nhéo cái mũi của Thương Tiêu. Sau khi lau xong, nàng ném khăn tay vào cái chậu bên cạnh, đưa tay lên trong hư không, một cây kim nhỏ như lông tơ xuất hiện trong tay nàng, mắt cũng chưa nháy liền đem này kim đâm vào đỉnh đầu của Thương Tiêu. Cứ như vậy trong nháy mắt đã châm mấy chục cây kim, trên đầu Thương Tiêu dựng đầy cây kim nhỏ trong suốt.
Giống một con nhím, con nhím xinh đẹp.
Nhược Nhất vẫn chỉ ngây ngốc đứng nơi đó, không có cách nào trốn đành cố gắng hết sức giảm bớt cảm giác có sự tồn tại của mình, cho nên nàng nhìn thấy Tử Đàn đối với hắn vô cùng thân thiết, châm cứu cho hắn, đắp chăn cho hắn, ngay cả ho khan nàng cũng chưa dám.
“Nhược Nhất cô nương đừng để trong lòng. Hắn có lẽ là mới tỉnh, trí nhớ có chút hỗn loạn, cũng không phải quên đi mọi chuyện. Ta châm cho hắn vài mũi kim, lúc sau hắn tỉnh sẽ nhớ lại chuyện trước kia.”Trước khi rời đi, Tử Đàn giống như mới nhớ tới còn có nàng, mỉm cười nói: “Nhược Nhất cô nương, ta đây có việc, ngươi có thể giúp ta trông chừng hắn không? Nếu băng châm này đều tan biến hết, hắn còn chưa tỉnh. Vậy phiền ngươi giúp ta đánh hắn mấy bạt tay.” Không cho Nhược Nhất cơ hội cự tuyệt, nàng vén mành bằng vải bố lên liền đi ra ngoài.
Giúp ngươi đánh hắn? Ta có tư cách gì? Nhược Nhất cười tự giễu. Lại nhìn chằm chằm Thương Tiêu ngây ngốc một hồi, mới ngồi xuống bên giường, ánh mắt không thể khống chế lại chuyển qua bàn tay vẫn nắm chặt như trước.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới trước kia những ngày tháng bọn họ đi cùng nhau, hai người bọn họ......
“Tiêu hồ ly...... Này! Thương Tiêu! Từ từ, Thương đại hiệp. Chờ một chút a!” Nhan Nhược Nhất thất tha thất thểu chạy đến trước mặt Thương Tiêu một phen túm lấy áo hắn, dừng một chút, suy nghĩ chính mình hoàn toàn không có ưu thế về chiều cao lại phẫn nộ buông tay, ngược lại kéo chặt lấy ống tay áo của hắn, bĩu môi ai oán nói: “Ngươi không cần ta sao? Vết thương của ngươi tốt rồi sẽ vứt bỏ thê tử bã cám này sao?”
Thương Tiêu nhíu mày, tay áo dài vung ra, trực tiếp vung rơi móng tay của Nhược Nhất. Rất có hứng thú nói: “Ta bị thương, nhưng không mù mắt. Bã cám thì thấy rồi, thê tử, ở đâu ra?”
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây.
Không biết là cảm thấy được mình khóc rất tổn hại sĩ khí, hay là vì đánh lén người bệnh mà cảm thấy hổ thẹn, ánh mắt của Nhược Nhất chợt lóe, đứng dậy định trốn. Lại không nghĩ tới tay của mình còn bị Thương Tiêu cầm lấy, trong lúc chạy trốn, Nhan Nhược Nhất chật vật vấp ngã trên mặt đất. Đồng thời, Thương Tiêu thấy Nhan Nhược Nhất muốn chạy, vội vàng đứng dậy muốn ngăn đường chạy của nàng, cũng đã quên mình còn kéo tay nàng, trong lúc đó Nhược Nhất lôi kéo mà té ngã Thương Tiêu cũng bị ngã xuống theo.
Lưng của Nhược Nhất nện xuống mặt đất, bên trong phổi một trận rung động, khiến cho cổ họng khó chịu, nàng nhịn không được ho ra một tiếng. Thương Tiêu té nằm trên người nàng, tóc dài màu bạc chảy xuống ở bên tai của nàng, giống một lá chắn, ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.
Hắn nghe thấy nàng ho khan, màu đôi mắt điềm tĩnh, đưa tay xoa nhẹ trên cổ họng của nàng, đầu ngón tay ngưng tụ lại luồng khí lạnh lẽo, từ từ đưa vào trong cơ thể nàng.Trong chốc lát sau, Nhược Nhất liền cảm thấy ngọn lửa khó chịu thiêu cháy trong cổ họng đã ngừng hẳn.
Nàng chăm chú si ngốc nhìn chằm chằm mặt của Thương Tiêu, trong lòng đã cảm động, lại là buồn bã đau thương.
Thương Tiêu, ngươi cũng biết, sự dịu dàng của ngươi đối với ta mà nói là kẻ sát thủ hoàn mỹ nhất.
Hơi thở phả vào mặt đối phường, ám muội cùng xấu hổ đồng thời tràn ngập cả quân trướng.
Bầu không khí như vậy vẫn duy trì đến khi Thương Tiêu thu hồi tay về phía sau. Nhược Nhất nghiêng đầu dời ánh mắt, “Tránh ra.” Nàng hít thở phập phồng cánh mũi, ngữ khí rất là buồn bực.
Yêu quái nào đó ở trên người nàng không nói được một lời.
Nhược Nhất khó thở: “Ta bảo ngươi tránh ra! Tai ngươi điếc rồi à!”
“Hừ.” Yêu quái nào đó cười lạnh một tiếng.
Nhược Nhất cả giận nói: “Ngươi không cho ta xì nước mũi, ta liền đem nó bôi lên mặt ngươi!”
“......” Yêu quái nào đó im lặng một chút, hừ lạnh một tiếng: “Nhan Nhược Nhất, nếu nàng có cái lá gan đó.”