Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 111 : Sườn chua ngọt
Ngày đăng: 13:14 18/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sau khi Thương Hỏa được hồi sinh, Hà Tấn vẫn không quá muốn để ý tới hắn, vì thế mất tự nhiên mà xoay người, ngồi xuống bãi cỏ, rút cây sáo bên hông ra.
Trong game đang là ban ngày, trời trong nắng ấm, gió nhẹ lướt qua, Hà Tấn cầm cây sáo bắt đầu thổi nhẹ.
Tiếng sáo du dương dường như hòa quyện vào thiên nhiên và triền miên da diết, Thương Hỏa ngồi sau lưng cậu lặng lẽ lắng nghe, vẻ mặt say mê không gì sánh được.
Hai người một trước một sau ngồi trên thảm cỏ, Thang Viên thì bay vòng vòng trên không rồi chậm rãi nằm xuống bên cạnh hai người, thỉnh thoảng còn xoay xoay cái mông nhỏ, giống như đánh nhịp theo tiếng sáo của A Tấn vậy. Một nhà ba người bọn hắn thoạt nhìn ấm áp và hạnh phúc vô cùng.
Thổi một hồi, bỗng Hà Tấn nghe thấy một tiếng “đinh”, sau đó hệ thống vang lên gợi ý: kỹ năng thổi sáo của bạn đã đạt tới cấp năm.
Hà Tấn sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến một điều gì đó, lập tức kiểm tra danh sách nhạc khúc đã học của mình, quả nhiên nhìn thấy bản《 Mê trúc khúc 》kia. Đó là nhạc phổ rớt xuống từ trên người “Trúc yêu” mà cậu và Ly Lạc đánh được lúc mới quen, trước đây cấp bậc không đủ, học xong nhưng cũng chưa thổi được, hiện tại thì có thể rồi!
Nhìn chằm chằm《 Mê trúc khúc 》trong nháy mắt, Hà Tấn liền thấy phía trên hiện ra một đoạn giới thiệu thuộc tính của bản nhạc này – phối hợp thổi nhạc phổ và sử dụng『 Bát trúc 』sẽ đạt được hiệu quả không tưởng.
Hà Tấn: “…”
Trong chiến đội có người tìm Thương Hỏa để thảo luận về đối thủ của lượt đấu thứ hai, do đó Tần Dương off trước.
Cửu Điện Hạ giận dữ nói: “Hừ, cái chiến đội ‘Ông Xã Yêu Em’ còn lởm hơn cả chiến đội Thần Long!”
Tần Dương: “Là sao?”
Cửu Điện Hạ: “Là một đám cùi bắp, thằng to đầu nhất cũng chỉ là acc nhỏ ngoài cấp 80, kênh thi đấu tối nay có lượng khán giả đứng thứ hai tính từ dưới lên, hình như chỉ tham gia cho vui mà thôi, chẳng qua may mắn, rút thăm gặp được một đội ngũ còn cùi hơn, cho nên mới lọt vào top 9!”
Tần Dương: “Xem ra lần này bọn nó không may cho lắm, rút thăm lại gặp phải chúng ta.”
Cửu Điện Hạ: “Phụt…”
Dã Hạc: “Còn có chiến đội khác may hơn đám ‘Ông Xã Yêu Em’ cơ, bọn nó tên là ‘Bảo Bảo Đừng Khóc’, một đội ngũ bình thường, lần này rút thăm được phiếu trống, trực tiếp vào vòng trong, lọt tới top 5.”
Thệ Thủy lướt lướt diễn đàn, đột nhiên lên tiếng: “Các người nghe nói tới ‘Chiến Đội Ngô Hoàng’ chưa? Tôi thấy khán giả bảo bọn hắn rất mạnh, ai rảnh thì lên diễn đàn xem video đi, tôi vừa nhìn thử, thực lực không kém bọn ‘Hagen Darth’ và ‘Quỷ Kiến Sầu’ đâu.”
Tần Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng miết miết mép cốc thủy tinh, nhẹ nhàng nâng mắt, gương mặt mang theo ý cười dưới ánh đèn lại có vẻ phá lệ đẹp trai.
“Cậu ấy thừa nhận, cậu ấy cũng thích tôi.”
Hầu Đông Ngạn: “…” Đậu mááááááá! (/=皿=)/~┴┴
Tần Dương không tiếp tục nói về việc này, Hầu Đông Ngạn cũng không dám hỏi han thêm nữa, hai người tiếp tục ăn cơm, đồng thời thảo luận chuyện trong game. Tán dóc về chủ đề này, bầu không khí lại tốt hơn nhiều lắm.
Sau khi ăn xong, Tần Dương nói với người bán hàng: “Làm phiền gói cho tôi một phần sườn chua ngọt mang về, sau đó tính tiền cả thể luôn.”
Trong lúc chờ “sườn chua ngọt”, Tần Dương đột nhiên hỏi Hầu Đông Ngạn: “Các trận đấu hiện tại, Hà Tấn đều chơi ở trong ký túc xá à?”
Hầu Đông Ngạn gật gật đầu: “Lúc cậu ấy đấu tôi sẽ hỗ trợ canh cửa, đảm bảo không cho người khác quấy rầy.”
“Bây giờ thì không vấn đề, nhưng đến trận chung kết…” Tần Dương nhìn thẳng vào Hầu Đông Ngạn, nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy ký túc xá vẫn không được an toàn cho lắm, để phòng ngừa trường hợp bất ngờ, tôi muốn đưa Hà Tấn tới một chỗ yên tĩnh… Nhưng hiện tại cậu ấy vẫn chưa hết bực với tôi, chỉ sợ nếu tôi đề nghị, cậu ấy sẽ dùng cậu ra làm cái cớ.”
“À! Vậy hả!” Ăn một bữa cơm tốn hơn ba trăm đồng của Tần Dương, Hầu Đông Ngạn vừa cảm kích lại vừa áy náy, cứ cảm thấy mình nhận được sự đối đãi này đều là nhờ ánh hào quang của Hà Tấn, hiện tại nghe Tần Dương giải thích một phen, liền ném luôn tư tưởng ‘không phản bội Tấn đại ca’ ra sau đầu, “Cuối tuần sau đúng không? Nếu các cậu thực sự vào tới trận chung kết, lúc đó tôi liền bảo với Tấn đại ca rằng tôi bận là được rồi!”
Tần Dương: “Vậy thì cám ơn nhiều lắm.”
Người bán hàng nhanh chóng gói xong sườn chua ngọt, Tần Dương đưa gói thức ăn cho Hầu Đông Ngạn: “Cái này là cho Hà Tấn.”
Hầu Đông Ngạn: “…”
Khi Hầu Đông Ngạn trở về ký túc xá đã là tám giờ, Hà Tấn ăn cơm chiều xong từ lâu rồi, đang ngồi trước máy tính theo dõi trận đấu của chiến đội Quỷ Kiến Sầu diễn ra vào tối hôm nay.
Hầu Đông Ngạn đặt hộp sườn chua ngọt còn nóng ở trên bàn học của Hà Tấn, nói: “Cho mày.”
Hà Tấn tháo tai nghe xuống, ngửi thấy một mùi hương vừa chua vừa ngọt bay ra từ trong hộp: “Gì đây?” Còn tưởng Hầu Đông Ngạn có lòng mua thức ăn cho mình, Hà Tấn cười cười định nói cảm ơn, không ngờ đối phương lại bảo: “Tần Dương mua cho mày.”
Hà Tấn nhíu mày: “Tối nay mày đi ăn với cậu ta?”
“Sặc, tình, tình cờ gặp thôi.” A a a không cẩn thận bại lộ mất rồi! Hầu Đông Ngạn cẩn thận nhìn về phía Hà Tấn, chỉ thấy người nọ đang cúi đầu mím môi, thật giống như có chút… ghen tuông… Là ảo giác của con sao hở trờiiiiiiiiii? QAQ