Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 126 : Mỗi người bốn mươi vạn
Ngày đăng: 13:14 18/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tần Dương sờ sờ bên cạnh lại phát hiện trong ngực trống không, vì thế liền bừng tỉnh.
Hắn nhanh chóng ngồi dậy, đến khi nghe được tiếng nước tí tách mơ hồ truyền ra từ phòng tắm mới thở nhẹ một hơi, xuống giường tìm quần áo trên mặt đất mặc vào, mò tới nơi phát ra tiếng động.
Phòng tắm khách sạn được bố trí giữa phòng ngủ và phòng khách, hai mặt là vách thủy tinh, bên trong có một tấm rèm gần như trong suốt với ánh đèn màu trắng có thể miêu tả rõ ràng hình dáng của thanh niên đang đứng bên trong.
Chỉ chốc lát sau, tiếng nước ngừng hẳn, Tần Dương nhẹ nhàng gõ cửa, gọi tên Hà Tấn.
Thân ảnh người bên trong thoáng khựng lại, lúc đi ra cậu đã mặc áo bông tắm vào, tóc tai mắt mi ướt đẫm, trên cổ chi chít dấu hôn, quả thực chọc người nghĩ ngợi.
Hiện tại Hà Tấn đã hoàn toàn tỉnh táo, liếc mắt nhìn Tần Dương một cái rồi lạnh mặt đi qua bên người hắn để trở về phòng ngủ.
Tần Dương biết mình sai, cho nên không dám nói nhiều, chỉ lặng lẽ theo sau người nọ, mãi đến khi nhìn thấy Hà Tấn nằm xuống giường một lần nữa, tảng đá trong lòng hắn mới hạ xuống được một ít.
Trời vẫn chưa sáng, thân thể vẫn còn cảm giác buồn ngủ, Tần Dương nhẹ chân nhẹ tay bò lên giường, muốn sấn tới ôm Hà Tấn.
Hà Tấn nghiêng đầu oán hận mà trừng mắt nhìn hắn: “Chẳng phải đã nói không làm gì cả hay sao!”
— Rốt cuộc vẫn nhịn không được mà chất vấn. Hà Tấn cũng buồn bực chết được, say rượu làm bừa, cậu cũng biết định lực bản thân không đủ, thế nhưng nếu Tần Dương không trêu chọc cậu thì bọn họ có thể phát sinh loại sự tình này được ư?!
Mặc dù so với rất nhiều sinh viên phóng túng trong xã hội hiện nay, chuyện bọn họ làm căn bản chỉ là muỗi, song đối với một người bị truyền thống đạo đức trói buộc thật lâu như Hà Tấn, hành vi này đã vượt quá giới hạn cho phép rồi.
Những chỗ bị chạm vào, bị liếm qua, hiện tại vẫn còn đang nóng rực, cứ như là bị Tần Dương đánh dấu vậy…
Không phải cậu ngang ngược không nói lý, cho dù đã đồng ý hẹn hò với Tần Dương thì cũng đâu có nghĩa là cậu cho phép đối phương làm những chuyện thế này. Làm gì có đôi tình nhân nào mới hẹn hò được một ngày đã lăn giường trong khách sạn chứ?
A a a… Tên Tần Dương khốn nạn này!
“Chỉ là anh không nhịn được…” Tần Dương dùng đôi mắt chứa chan chờ mong cùng hy vọng để nhìn đối phương, ý đồ dựa vào bộ dáng đẹp trai của mình mà thi triển mỹ nam kế khiến Hà Tấn mềm lòng tha thứ. Đáng tiếc, Hà Tấn lại là loại nhìn người không nhìn mặt, cho nên hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi bộ dạng này.
Tần Dương thấy Hà Tấn vẫn cứ lạnh mặt trừng mắt nhìn mình thì không khỏi mặt dày nói: “Hơn nữa anh cảm thấy em cũng thoải mái, cũng thích lắm mà…”
Hà Tấn nghe xong câu này lại càng tức giận, nghiêng người trực tiếp đạp một cú vào đầu gối Tần Dương.
Người kia khoa trương mà kêu đau một tiếng, thừa cơ nhào tới ôm chặt Hà Tấn, dùng cằm cọ cọ lên vai cậu, ngây ngô bày tỏ: “Thực xin lỗi, là anh không tốt, lần sau sẽ không như thế nữa đâu.”
Hà Tấn: “Tôi còn thiếu cậu ba nghìn, lúc trước còn ở lại nhà cậu, hơn nữa, cậu thường xuyên mời tôi ăn cơm, tôi cũng nên trả lại cho cậu.”
Tần Dương xụ mặt: “Em còn tính toán với anh như vậy?”
Hà Tấn tóm lấy cánh tay của Tần Dương, nghiêm túc giải thích: “Tần Dương, tôi biết cậu rất có năng lực kiếm tiền, cho nên sẽ không quan tâm đến chút vật chất cỏn con ấy, nhưng tôi thì lại không như vậy. Chúng ta đều là đàn ông con trai, tôi không muốn dựa dẫm vào cậu, cũng không muốn tiếp nhận ý tốt của cậu hết lần này đến lần khác. Tôi hy vọng chúng ta có thể ngang hàng ở trên phương diện kinh tế, chỉ có như vậy tôi mới có thể cùng cậu…” tới đây, thanh âm của Hà Tấn không khỏi nhỏ dần đi, “nói chuyện yêu đương…”
Tần Dương bị bốn tiếng “nói chuyện yêu đương” làm cho vui vẻ trong lòng, cũng có chút hiểu được sự cố chấp của Hà Tấn, người nọ chính là muốn giữ thể diện đi.
“Được rồi, được rồi,” Giống như hoàn toàn bó tay trước sự nũng nịu của bạn gái, hắn cưng chiều mà nói một câu, “Thực hết cách với em.”
Hà Tấn: “…” (=_=)
Tần Dương chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng mà Hà Tấn lập sau khi bỏ nhà ra đi. Nhìn số dư đột nhiên xuất hiện thêm một chuỗi, còn lẻ vài số ở đằng sau dấu thập phân, Hà Tấn cảm giác đặc biệt mơ hồ.
Trước đó cậu đã xem qua mức lương trung bình của sinh viên tốt nghiệp Hoa đại tại thành phố A, một năm khoảng chừng mười vạn, đấy là chưa tính chi phí ăn ở tiêu dùng. Nói tóm lại, số tiền mà một sinh viên mới đi làm có thể tiết kiệm được chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, ấy vậy mà mình đây một phát kiếm được bốn năm tiền lương nha!
Số tiền này có được dựa vào năng lực sao? Giống như không phải!
May mắn ư? Rất có khả năng…
Hà Tấn mang theo tâm tình bất an trở về ký túc xá, mãi đến khi Hầu Đông Ngạn hỏi giáo sư Hoàng tìm cậu có việc gì, Hà Tấn mới hồi thần: “À, thầy hỏi tao có muốn học lên nghiên cứu sinh không…”
Hầu Đông Ngạn: “…”
Hà Tấn khẩn trương rụt cổ, nhanh chóng tìm một cái áo cổ lọ để đổi ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là cậu phải lo lắng tới tiền đồ, không thể dựa vào ba mươi chín vạn đồng này để sống đến hết đời được.
Chuyện xuất ngoại tạm thời Hà Tấn không tính đến, vậy thì nên học lên cao hay là trực tiếp đi làm?
Nói thật, nam thanh niên ở vào cái tuổi đôi mươi căng tràn nhựa sống, dường như ai cũng có dã tâm muốn xông ra xã hội một lần, Hà Tấn cũng vậy. Học nghiên cứu sinh rồi trở thành giảng viên là một con đường vô cùng êm ái, nó cũng na ná con đường mà mẹ cậu đã an bài, chỉ khác một cái là công việc được trường học chọn lựa ở thành phố A và một cái là do thân nhân hoạch định ở quê nhà.
Tuy rằng môi trường đại học thoát ly xã hội bon chen có thể khiến cậu không bị thế tục phiền nhiễu, nhưng nếu ở lại chỗ này, Hà Tấn gần như có thể nhìn thấy hình ảnh của bản thân ba năm, năm năm, mười năm thậm chí là vài chục năm sau: cứng nhắc và nhàm chán…
Vì chuyện này mà cậu sầu muộn một vài ngày, mấy hôm nay Tần Dương đều tới tìm cậu đi ăn cơm, còn thường xuyên rủ cậu đi đánh tennis nữa. Tuy rằng đã chính thức hẹn hò, nhưng ở trong trường học hai người cũng không dám quá mức lộ liễu, cùng lắm thì Tần Dương dụ dỗ lừa gạt Hà Tấn tới ký túc xá của mình để hôn trộm mấy cái mà thôi.
Ngày hôm đó, sau khi đánh bóng xong, cả hai ngồi ở bên mép khán đài, Tần Dương bỗng hỏi: “Sao vậy? Cảm giác gần đây em đang có tâm sự nặng nề.”
Hà Tấn trầm mặc một hồi, mới lên tiếng: “Tần Dương, về sau cậu muốn làm gì?”