Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Chương 131 : Dọn ra ngoài ở
Ngày đăng: 13:14 18/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Lời đồn bay xa suốt mấy ngày hôm nay, thế nhưng Hà Tấn có chút phát sốt cho nên thân thể khó chịu, chỉ qua qua lại lại giữa ký túc cùng giảng đường đại học, hoàn toàn không ý thức được những chuyện phát sinh xung quanh.
Huống hồ, tuy hóng hớt là thiên tính của con người, song ở Hoa đại vẫn có một phần rất đông sinh viên không màng đến chuyện đời, chỉ sống khép kín trong thế giới của riêng mình, tỉ như Đầu To và Thất ca ở phía đối diện phòng ký túc của Hà Tấn vậy.
Tần Dương tự mình phụ trách việc mua cơm cũng như là đưa cơm, thậm chí còn nhắc nhở Hà Tấn uống thuốc đi ngủ đúng giờ, quan tâm săn sóc hệt như một người bạn trai phi thường ‘hiếu thảo’. Về phần Hầu Đông Ngạn, Tần Dương cũng căn dặn rất kỹ càng, cho nên cậu ta không dám nhắc tới mấy cái tin đồn linh tinh này nọ ở trước mặt người kia. Bởi lẽ đó, thời điểm Hà Tấn phát hiện ra điều bất ổn, đã là nửa tháng sau.
Ngày hôm ấy, giảng viên phụ trách lớp Hà Tấn gọi điện thoại bảo cậu tới văn phòng khoa một chuyến. Ban đầu, Hà Tấn tưởng thầy Lý muốn nói với mình về chuyện học lên nghiên cứu sinh, cho nên vội vàng chạy đến, mà đối phương cũng thực sự có nhắc tới vấn đề này.
“Tiểu Hà à, chuyện nghiên cứu sinh trò cân nhắc đến đâu rồi?” Thầy Lý đi thẳng vào trọng điểm.
“Em vẫn đang suy nghĩ.” Hà Tấn có chút xấu hổ, trả lời.
“Học kỳ trước thành tích của trò không tồi, học bổng đã được phát ra, trò nhận được chưa? Phải tiếp tục giữ vững phong độ nhé.” Thầy Lý lật lật xấp hồ sơ trên tay, nói, “Hai ngày trước, thông qua hội sinh viên, thầy có nắm được một chút tình huống gần đây của trò, sao lại nghe mọi người nói đã lâu trò không còn tham gia vào các hoạt động nữa?”
“Dạ, học kỳ trước tương đối bận rộn, em có chút lực bất tòng tâm.” Hà Tấn thẳng thắn đáp lời.
“Nói thực thì, khoa chúng ta chọn lựa sinh viên nghiên cứu sinh chủ yếu là dựa vào tố chất tổng hợp trên nhiều phương diện. Ban đầu, hai khía cạnh học tập và công tác trò đều cân đối rất tốt, người trong viện vẫn luôn xem trọng trò, về sau lưu lại làm giảng viên cũng tuyệt không có bất cứ dị nghị nào hết cả, cho nên, nếu trò quyết định theo con đường nghiên cứu sinh thì hãy cố gắng duy trì công tác ở hội sinh viên, đừng buông bỏ…” Thầy Lý bỗng nói huyên thuyên một đống, khiến cho Hà Tấn có chút thất thần.
Đột nhiên Hà Tấn nghĩ, một khi mình ở lại trường làm công tác giáo dục, vậy thì đối tượng phải tiếp xúc nhiều nhất chính là sinh viên, so ra cũng không khác biệt với chuyện hoạt động trong hội sinh viên là mấy. Thế nhưng cậu chính là vì chán ghét kiểu công tác này nên mới rời khỏi hội sinh viên, nếu hiện tại lại lựa chọn con đường tương tự, làm những chuyện mình chẳng thích, thế thì còn có ý nghĩa gì đâu?
Nghĩ đến đây, Hà Tấn cảm thấy hơi hơi muốn từ chối.
Thầy Lý nói xong thì ngừng một chút, rồi đột ngột mở lời: “Đúng rồi Hà Tấn, còn có một việc thầy muốn nhắc nhở trò.”
“Em không muốn sống cùng anh à?” Hiện tại hai người đang đứng ở một góc hành lang vắng vẻ, Tần Dương nhẹ nhàng kéo người nọ vào lòng, một tay vuốt ve tai cậu.
Hà Tấn thấp thỏm không yên: “Vậy ký túc xá thì sao? Thuê phòng còn phải tốn thêm tiền nữa, đúng không?”
“Ký túc xá cứ để đấy thôi, đồ đạc của em vẫn có thể bỏ lại đây, gia cụ, bát đĩa, ch… gì gì đó, chúng ta mua mới hết đi,” Thời điểm nói đến ‘chăn đệm’, ngữ khí của Tần Dương phi thường lí nhí, hoàn toàn nghe không rõ, “Tiền thuê nhà một tháng nhiều lắm khoảng hai ba ngàn, dùng số tiền này để mua tự do và yên ổn, đáng giá.”
Vốn dĩ hắn còn muốn nói “Chuyện tiền thuê nhà em không cần lo lắng”, nhưng những gì trải qua lúc trước đã cho hắn một vài kinh nghiệm, hắn biết nếu mình nói thế sẽ tổn thương lòng tự trọng của đối phương, cho nên bèn nuốt ngược trở vào. Thấy Hà Tấn còn có chút do dự, Tần Dương nhanh chóng dụ dỗ thêm: “Chúng ta cùng nhau xây dựng một mái nhà đi, một nơi chỉ thuộc về hai người chúng ta thôi, có được không?”
Hà Tấn bị những lời này đánh thẳng vào nội tâm, trong lòng dao động vô cùng, bỏ lại một câu “Em cân nhắc đã” rồi quay về phòng ký túc.
Buổi tối nằm ở trên giường, Hà Tấn lăn qua lộn lại, hưng phấn đến không cách nào ngủ được. Bởi vì tâm tư muốn trốn tránh mọi thứ xung quanh cho nên cậu đặc biệt mong chờ đề nghị của Tần Dương… Dọn ra ngoài cùng sống với bạn trai, phỏng chừng chính là việc làm điên cuồng nhất của cậu trong suốt mấy năm đại học!
Sáng sớm hôm sau, Tần Dương dùng chất giọng khàn khàn của người vừa mới tỉnh ngủ để gọi điện thoại cho Hà Tấn, nói hôm qua hắn thức đêm để lên mạng tìm phòng ở, đến gần sáng thì tìm được vài căn.
Lúc ấy Hà Tấn mới biết, thì ra không phải chỉ mình cậu không ngủ được, song vẫn không khỏi cảm thấy cạn lời: “Sao anh đã vội vàng tìm nhà như thế rồi?” Tuy là oán giận, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia vui vẻ.
Tần Dương cảm nhận được tâm tình đối phương, liền nắm chặt thời cơ quay sang làm nũng: “Rõ ràng em ở ngay dưới lầu, thế mà anh lại chỉ có thể gọi điện thoại cho em vào mỗi sáng, thật sự rất là khó chịu… Về sau chúng ta ở chung, ngày nào anh cũng được nhìn thấy em khi vừa thức giấc rồi.”
Hà Tấn bị lời này của hắn khiến cho mặt đỏ tim loạn, vội vàng lảng tránh, hỏi: “Anh thấy mấy căn phòng đó thế nào?”
Tần Dương âm thầm cười trộm, xem ra Hà Tấn đã đồng ý rồi: “Chọn được vài cái, tan học hôm nay sẽ liên hệ với người môi giới để đến xem phòng, cùng đi với anh không?”
“Ừm, đến lúc đó em xem xét.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tới trưa, Tần Dương vừa gọi điện thoại, Hà Tấn đã gấp gáp theo đi.
Sau ba ngày tìm phòng, cả hai chọn được một căn hộ ở một khu chung cư cách cửa Đông trường đại học không đầy năm trăm mét. Bởi vì căn phòng được trang hoàng tử tế lại gọn gàng sạch sẽ, cho nên tiền thuê đắt hơn năm sáu trăm so với các căn phòng cùng khu, tính ra khoảng ba nghìn tám trăm đồng một tháng.
Hà Tấn cảm thấy tiếc tiền, song Tần Dương lại có vẻ cực kỳ thích thú. Cậu nghĩ, trong tài khoản còn bốn mươi vạn đồng chưa hề đụng đến, nếu chia đôi tiền nhà với Tần Dương thì cũng không đến mức chịu không nổi tiền thuê, vì chiều người yêu, cuối cùng Hà Tấn cắn răng quyết định.