Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 137 : Tương lai xa vời

Ngày đăng: 13:14 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Đêm đó, Hà Tấn liền theo ba lên tàu về quê. Tháng chín, thời tiết đã chuyển lạnh, cậu nhớ trong nhà vẫn còn quần áo nên cũng không quay về căn hộ thuê chung với Tần Dương, mà chỉ gọi một cú điện thoại cho đối phương trước khi xuất phát.



Sau khi ký hợp đồng với công ty giải trí, Tần Dương liền tiếp nhận vài hạng mục quảng cáo, cho nên thời gian gần đây bận rộn vô cùng. Hắn xin nghỉ học ở trường mà hiện tại cũng chưa về nhà trọ, vừa nghe Hà Tấn nói phải quay lại thành phố Q thì lập tức khẩn trương lên: “Sao lại về? Có chuyện gì xảy ra?”



“Mẹ em không được khỏe, ba em tới tìm.” Hà Tấn không muốn làm Tần Dương lo lắng, chỉ nói một câu như vậy. Thời điểm gọi điện thoại, cậu đã đứng ở trên tàu, Hà ba ba thì đang hút thuốc ở cách đó không xa, Hà Tấn nói rất nhỏ, tựa hồ không dám để ba mình nghe thấy.



Trải qua vụ việc đập mũ giáp, đối với ‘người mẹ cầm roi’ để lại trên lưng Hà Tấn rất nhiều vết sẹo, quả thực Tần Dương không có bao nhiêu thiện cảm. Trong tiềm thức hắn cũng sợ đại boss này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người, vì thế nhịn không được nói: “Không khỏe? Có phải lừa em không?”



Hà Tấn chán nản: “Tần Dương, chuyện này đâu thể lấy ra mà đùa giỡn!” Hiện tại đầu óc cậu đã đủ hỗn loạn, thế mà Tần Dương còn nói ra những lời như vậy…



Nghe được ngữ khí của Hà Tấn, Tần Dương cũng hiểu mình đã lỡ lời, vội vàng bày tỏ: “Thực xin lỗi, chỉ là anh sợ em trở về lại phải chịu nhiều ủy khuất.”



Hà Tấn thở dài, trước khi nắm được tình huống cụ thể, cậu cũng chẳng có tâm tư để mà giải thích với Tần Dương.



“Bao giờ em quay lại?” So ra, Tần Dương quan tâm tới vấn đề này hơn, đáng tiếc hiện giờ hắn quá bộn bề công việc, không cách nào dứt ra được, nếu không hắn thật muốn liều lĩnh mà trở về cùng với người kia.



“Có lẽ là một hai ngày, em chỉ đi xem tình hình của mẹ, còn phải đi học, sắp phải chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp rồi, không mất nhiều thời gian đâu, yên tâm.”



Chỉ cần sẽ trở về là được. Tâm tư Tần Dương nặng trĩu, hắn cũng không biết bản thân đang lo lắng cái gì. Rất có thể ‘một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng’, chung quy, hắn vẫn luôn sợ hãi cảnh tượng “bị vứt bỏ” chín năm về trước tái diễn thêm một lần.



“Vậy em hãy nhớ, bất kể có chuyện gì xảy ra, đều phải gọi điện báo với anh trước tiên. Nếu thân thể dì không khỏe cần đi khám, em cứ chọn bác sĩ tốt nhất, chuyện tiền bạc không cần lo lắng, còn có anh đây.” Tần Dương dặn dò.


Hà Tấn không cách nào lý giải được, vì sao đề tài câu chuyện lại chuyển tới hướng này, cũng không biết ứng phó với tình huống trước mắt ra sao. Ba cậu vội vàng nháy mắt một cái, ý bảo cậu hãy khuyên nhủ mẹ mình, vì thế Hà Tấn chỉ đành trái với lương tâm mà hứa hẹn “Con sẽ không đi”, “Con sẽ về quê mà”, “Mẹ đừng khóc nữa”… Khuyên giải hồi lâu, thế nhưng mẹ cậu vẫn giữ nguyện bộ dáng không thiết sống, cuối cùng Hà ba ba phải lừa bà uống thuốc, mọi chuyện mới chậm rãi bình yên.



Đến lúc này Hà Tấn mới hiểu, mình thật sự quá ngây thơ, quá lý tưởng hóa mọi việc rồi.



Bởi vì còn phải đến trường, nên sau khi hóa giải mâu thuẫn với mẹ xong Hà Tấn liền lên tàu quay về Hoa đại. Cậu cũng cam đoan trong thời gian sắp tới, cứ một tuần sẽ gọi video call báo cáo chi tiết một lần, và cứ thế tất cả lại quay về giống như lúc trước.



Về quê một chuyến, Hà Tấn cảm giác mình như bị lây bệnh, cũng uất ức bi quan cực kỳ. Dưới tình hình hiện tại, cậu phát hiện tương lai của mình và Tần Dương bỗng trở thành một mảnh thật xa vời.



Ngày trở lại trường đại học, Hà Tấn cũng chưa biết nên làm gì kế tiếp, thế nhưng cậu không về nhà trọ thuê chung với Tần Dương mà quay lại ký túc xá ngủ một đêm.



Hầu Đông Ngạn hỏi cậu sự tình xử lý thế nào, Hà Tấn đáp: “Còn khó nhằn hơn so với những gì tao tưởng tượng,” cậu không nói với Tần Dương về bệnh tình của mẹ mình, song lại tâm sự với Hầu Đông Ngạn, “Bác sĩ kê rất nhiều thuốc, nhưng tao search trên mạng, mấy cái thuốc kia có nhiều tác dụng phụ lắm, uống lâu không tốt, hiện tại phải trông cậy vào ba và dì của tao thôi.”



Hầu Đông Ngạn nghe thế, lại nói: “Vậy chuyện mày với Tần Dương thì sao?”



Vốn nên kiên định, nhưng giờ phút này, Hà Tấn lại hơi do dự: “Tao không biết nữa…”



Hầu Đông Ngạn: “Ầy, theo quan điểm của tao, chúng mày vui vẻ trong game một chút thì cũng ok, nhưng để phát triển ra ngoài hiện thực, rất khó tin. Mày thấy đấy, thực tế có được mấy đôi tu thành chánh quả đâu.”



Không sai, trước kia Hà Tấn cũng từng nghĩ vậy, hai thằng con trai, rất khó, làm sao có thể kiên trì chung sống dài lâu? Chẳng qua, sau khi hẹn hò với Tần Dương, cậu lại bất tri bất giác bị sự nhiệt tình cùng cách yêu đương nồng nhiệt của đối phương cuốn hút, cậu thích cảm giác tràn đầy năng lượng tự tin khi ở cạnh người kia.



“Tao đọc một quyển sách thấy trên đó viết, tình yêu ấy mà, đều là do Dopamine gây ra, bất kể nam hay nữ, lúc yêu cuồng nhiệt đều sẽ rơi vào trạng thái mụ mị u mê, chờ giai đoạn đó qua đi, tỉnh táo lại liền phát hiện, kỳ thực chẳng có ai không thể rời xa ai cả.”



Hầu Đông Ngạn chính là đứng ở góc độ khách quan mà phân tích, lại không nghĩ rằng, một câu lơ đễnh của mình đã ảnh hưởng tới Hà Tấn rất nhiều.



Hà Tấn cảm thấy người nọ nói đúng lắm, bắt đầu từ tám năm chờ đợi kia, cậu đã nghĩ tình cảm mà Tần Dương dành cho mình thực không hợp với lẽ thường. Cậu cho rằng, có lẽ Tần Dương theo đuổi cậu chẳng qua là vì chấp niệm, và có lẽ hắn… cũng không thích cậu nhiều như vậy đâu…