Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 14 : Ai công ai thụ

Ngày đăng: 13:13 18/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Đông Huyên không để ý tới Hà Tấn nữa, Hà Tấn cũng không tham dự vào chuyện bát nháo của đám nữ sinh, dần dần thất thần nghĩ tới tâm sự trong lòng mình.



Cậu nghĩ tới cuộc sống đại học tưởng như đâu ra đấy nhưng lại thực buồn tẻ của mình, không yêu đương, cũng không quen được bạn bè tri kỷ, lại càng không buông thả say rượu đi đêm…



Hà Tấn hâm mộ tên cuồng game Hầu Đông Ngạn, hâm mộ Triệu Hi Bách có thể đấu võ mồm với người yêu, cũng hâm mộ Tưởng Bạch Giản và Tần Dương một lòng nhiệt huyết đối với tổ tennis…



Nghĩ đến những ngày tháng tự do ngắn ngủi sắp sửa đi vào hồi kết, Hà Tấn lại cảm thấy tiếc nuối cùng không cam tràn ngập cõi lòng. Kỳ thực cậu vẫn rất tò mò đối với thế giới bên ngoài, muốn tự thân xông pha một lần, bất kể nghèo đến cơm không đủ ăn hay là bị đánh đến đầu rơi máu chảy.



Nhưng cậu biết, chắc chắn người phụ nữ kia sẽ không đồng ý, mà cậu lại không có dũng khí để khai chiến với mẹ ruột của mình.



Nhìn vào trời cao xanh thẳm và mặt hồ bình lặng trải rộng ở ngay trước mắt, Hà Tấn như thấy được quãng đường đời đã bị người an bài từ đầu tới cuối của mình, một con đường mà dù có đi đến cuối cùng cũng chẳng hề lăn tăn gợn sóng buồn vui.



Trong bất tri bất giác, Hà Tấn lại nhớ tới Thương Hỏa, nhớ tám năm chờ đợi của người kia.



Dù chuyện chỉ xảy ra trên mạng ảo, thế nhưng cũng là việc ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc sống của cậu suốt mấy năm nay.



Ở nơi nào đó thật sâu dưới đáy lòng như bị châm một mồi lửa, Hà Tấn cố sức dập đi song lại chẳng thể thành công. Cảm giác ấm áp ngọn lửa kia mang đến cứ thế dẫn dắt cậu tìm hiểu về thứ tình thâm không duyên cớ này, để rồi lại vì chính sự thật giới tính mình chưa tiết lộ mà cảm thấy bất an.



“Lạnh à?” Thanh âm giống hệt giọng nói của Thương Hỏa bất ngờ vang lên, khiến Hà Tấn chấn động, vừa quay đầu liền phát hiện, người lên tiếng hỏi chuyện mình là Tần Dương. Người nọ dùng đôi con ngươi đen láy âm trầm, xuyên qua mấy lọn tóc mái buông lơi lặng lẽ nhìn tới, làm cho Hà Tấn đột nhiên này sinh một loại ảo giác bị nhìn chăm chú một cách thâm tình.



“Sao…?” Hà Tấn lắp bắp hỏi lại, thanh âm khe khẽ run lên, bởi vì ảo tưởng sai lệch của mình mà đỏ ửng vành tai.



Kỳ thật Tần Dương chính là vô tình nhìn sang thấy người kia rụt cổ nên mới tùy tiện hỏi một câu, Hà Tấn nhanh chóng phản ứng lại, nhìn về phía chân trời xa xa, nói: “À ừ, có chút, buổi sáng còn thấy thời tiết vừa đẹp, chẳng ngờ ra giữa hồ lại lạnh như thế này.”



Tần Dương nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, nhìn theo tầm mắt của đối phương, cuối thu không thể so với thời điểm đầu mùa vào cuối tháng chín đầu tháng mười được, tuy lá vàng vẫn còn đương rụng, nhưng sóng nước trên mặt hồ Khôn Danh như đã mang theo hơi lạnh rồi… Có điều, Tần Dương không thấy lạnh, thể chất của hắn tốt, dù chỉ mặc một cái áo đơn giữa mùa đông cũng thấy rất bình thường.



“Anh có tâm sự sao.” Tần Dương không nhìn Hà Tấn mà chỉ đơn giản nói một câu như vậy, giọng điệu thế nhưng không phải nghi vấn, mà là trần thuật.



Hà Tấn sửng sốt, có lẽ là vì khí thế của đối phương tương tự người kia cho nên cậu bất giác thốt ra suy nghĩ trong lòng: “Ừ, nghĩ tới chuyện sau khi tốt nghiệp.”




Tần Dương cũng dừng động tác gắp đồ ăn, nhìn về phía Quách Hữu Lăng, chờ nghe cô nói tiếp.



Quách Hữu Lăng ho nhẹ một tiếng: “Bởi vì Tần Dương không qua lại với nữ sinh, bình thường mọi người đều thấy cậu ấy đi với anh nhiều nhất, cho nên có người đoán các anh là gei…”



“Khụ khụ khụ…” Tưởng Bạch Giản sặc đến mặt mũi đỏ rần, dùng khăn giấy vừa lau miệng vừa nói, “Nói linh tinh cái gì vậy…”



“Ôi đậu má, nữ sinh các người thật sự là quá tà ác!” Triệu Hi Bách nhịn không được tặc lưỡi mấy cái, xong lại dùng ánh mắt đánh giá mà quét qua Tưởng Bạch Giản cùng Tần Dương, “Vậy hai người bọn họ… ai công ai thụ ể?”



Tuy rằng ở thời đại này, đồng tính luyến ái vẫn chưa được tất cả mọi người chấp nhận, nhưng với giới trẻ mà nói, chuyện cập nhật văn hóa hủ cũng vô cùng tự nhiên.



“Triệu Hi Bách, anh thấy chú mày bị bạn gái phá hủy hoàn toàn rồi!” Tưởng Bạch Giản phẫn hận nói một câu như thế, ngừng một chút lại bổ sung, “Anh đây nhất định là công!”



Mọi người nghe vậy thì cười ầm lên, ngay cả Hà Tấn đều cũng nhịn không được mà tủm tỉm một chút.



Quách Hữu Lăng che miệng, nói: “Không phải đâu, tất cả mọi người đều bảo tổ trưởng Tưởng là thụ nha.”



Tưởng Bạch Giản: “…”



Triệu Hi Bách “Wow” mà một tiếng đồng thời giơ tay che mắt: “Hoàn toàn không thể tưởng tượng ra cảnh tổ trưởng là thụ, anh nghĩ phải như đàn anh Hà Tấn đây mới có khả năng làm thụ!”



Hà Tấn nằm không cũng trúng đạn bất mãn: “Sao lại liên quan đến tôi…” (=_=)



Một trận cười rộn rã qua đi, Đông Huyên lên tiếng hoà giải: “Được rồi, được rồi, đề tài này dừng lại ở đây đi… Nhưng mà Tần Dương, bởi vì cậu đối với nữ sinh quá lãnh đạm cho nên mới bị người khác nói như vậy đấy.”



Lý Dao Dao: “Đúng vậy, bình thường nam sinh ở cái tuổi này chẳng phải tương đối háo sắc sao~ ”



Tần Dương gắp một miếng sườn, nghiêm túc nói: “Vì mọi người chưa thấy được lúc tôi háo sắc thôi.”



Lý Dao Dao liền hỏi: “Thế khi nào thì cậu háo sắc hở?”



Tần Dương khẽ nâng mắt, há miệng gặm miếng sườn, còn thong thả liếm liến một chút: “Đương nhiên là khi ở với người tôi thích.”